
ho muôn ngàn cánh buồm qua đi
Cô độc dựa vào thành lang như thuở đầu ta gặp gỡ
Nước sông chảy trong đêm xuân đã muộn
Mà nỗi tương tư mãi khôn nguôi.*
Đúng như lời Tiêu Phàm, một tuần sau Tế Tuyết nhận được thánh chỉ tuyên nàng hồi kinh.
Đã 15 năm Tế Tuyết và Vũ Tuyên Đế không gặp mặt, nàng đối với ông hoàn toàn xa lạ. Người mà nàng thật sự chờ mong là kẻ khác.
Lãnh Tố Yên, Tế Diệc Hàn. Oán hận của nàng chỉ có thể kết thúc bằng máu và nước mắt của họ.
Điện Chiêu Dương ngập tràn trong ánh sáng rực rỡ. Suốt nhiều năm qua, kể từ khi Châu quý phi rời khỏi kinh thành, Vũ Tuyên Đế chưa từng ban Chiêu Dương điện cho bất kì phi tần nào khác.
Tế Tuyết nhìn căn phòng xa hoa, những món đồ bằng vàng tinh xảo, rèm che làm bằng vải cao cấp. Đây chính là cuộc sống của nàng và mẫu phi trước kia. Kì thực nàng chẳng cảm thấy chút thân quen gì ở nơi này, cũng chẳng có gì mất mát. So với hoàng cung, sự xa hoa của Hàn Băng cung tuyệt đối không thua kém.
Mã Dũng mang vẻ mặt căng thẳng bước vào.
- Vương gia, ngũ hoàng tử cầu kiến.
Đôi mắt xám lạnh lùng lóe lên một tia tàn nhẫn. Nàng mỉm cười nhìn Mã Dũng.
- Mọi việc thế nào rồi?
- Bẩm vương gia, tất cả đều đã xong.
Bàn tay nàng xiết chặt lại. Nợ máu phải trả bằng máu. 3 năm qua, chưa bao giờ nàng ngừng nghĩ đến ngày hôm nay, cái ngày mà những kẻ thương tổn nàng chịu trừng phạt.
Nam tử áo lam điềm tĩnh ngắm nhìn bức tranh vẽ ánh trăng trong nước. Bên góc tranh còn đề một bài thơ.
Du du nhất biệt dĩ tam thiên
Tương vọng, tương tư minh nguyệt thiên
Tràng đoạn thanh niên vọng minh nguyệt
Biệt lai tam thập lục hồi viên
Diệc Hàn nở nụ cười, rõ ràng là hận hắn đến xương tủy mà lại đề một bài thơ tràn đầy tình cảm. Hồi viên mà nàng mong chờ có lẽ chính là ngày lấy mạng hắn. Ba năm qua không chỉ hắn nhớ đến nàng, chắc chắn nàng chưa từng quên hắn, từng giây từng phút đều mong gặp lại hắn.
Cảm giác thỏa mãn và vui sướng lan đến từng tế bào trên cơ thể Diệc Hàn, thì ra khiến cho một người hận mình thấu xương cũng có thể mang lại khoái lạc lớn như vậy. Hận và yêu chỉ cách nhau có một sợi chỉ mỏng manh. Nàng càng hận hắn tức là càng yêu hắn. Hắn muốn suốt đời suốt kiếp này trong lòng nàng chỉ có bóng hình của hắn.
Dáng vẻ xem tranh của Diệc Hàn rất đẹp. Gương mặt tuấn mỹ nhìn nghiêng càng làm nổi bật chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi hơi cong lên, toát ra sự dịu dàng đầy mê hoặc. Cặp mắt trong veo không nhiễm chút bụi trần giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp hắn. Nếu không có đêm ấy, nàng sẽ không bao giờ biết đằng sau vỏ bọc đẹp đẽ kia hắn có bao nhiêu điên loạn.
- Ngũ hoàng huynh, đã lâu không gặp. –Nàng hòa nhã nói.
Hắn im lặng ngắm nàng. Sau 3 năm xa cách, nàng ngày càng xinh đẹp. Nếu đóng băng nàng trong một khối băng thật lớn thì nàng sẽ mãi mãi xinh đẹp như vậy, không bao giờ già đi, mãi mãi ở cạnh hắn.
- Thất đệ, mấy năm qua ta quả thực rất nhớ ngươi. –Hắn cười hiền lành.
Nghe những lời ấy nàng chỉ muốn lập tức đâm chết hắn, nhưng đối với hắn mà nói, chết vẫn còn quá nhẹ, nàng muốn hắn thống khổ đến tột cùng, muốn hắn sống không bằng chết.
- Ta đúng là có phúc lớn nên mới được Ngũ huynh để mắt.
Tế Diệc Hàn không bận tâm tới lời nói mỉa mai của nàng. Hắn chăm chú nhìn bức tranh rồi buông một câu.
- Tại sao lại là ánh trăng trong nước?
Nàng bình thản đáp:
- Những thứ trước đây từng có hóa ra đều là ảo ảnh, giống như vầng trăng trong nước, chạm vào liền tan vỡ. Mà đến khi vỡ rồi mới hay rằng bên dưới làn nước kia toàn bùn lầy nhơ bẩn.
- Hoa sen thanh khiết chính là mọc lên từ bùn nhơ.
- Mọc từ bùn không nhất thiết là hoa sen, cỏ độc chẳng phải cũng vậy sao?
Hắn cười nhạt, miệng lưỡi nàng vẫn sắc bén như xưa. Cặp mắt trong veo của hắn chợt thoáng qua một tia ảm đạm.
- Thực ra, ta vẫn luôn chờ đến ngày này.
- Ta biết, ngươi cố tình để Tô sư phụ lại chính là muốn ta điều tra ra thân phận thực sự của ngươi. – nàng lạnh lùng nói
Hắn đột nhiên dùng ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng.
- Nếu còn có kiếp sau, ngươi sẽ gặp lại ta chứ?
Tế Tuyết thoáng kinh ngạc, đây là cái tình thế quỷ dị gì? Hắn giết mẫu thân nàng, lừa gạt nàng, một kiếp gặp hắn còn chưa đủ hay sao.
- Tốt nhất là vạn kiếp cũng đừng liên quan.
Diệc Hàn mỉm cười, hướng mắt về bài thơ trong tranh. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên những chữ viết trên giấy. Suốt đời này cơ hội ôm nàng như xưa cũng không còn nữa. Giữa nàng và hắn, cuối cùng chỉ có thể là hận.
Tại một trang viên lớn ở ngoại ô kinh thành.
Tế Tuyết đưa li rượu lên, môi nàng chỉ hơi chạm vào thứ chất lỏng cay xè. Đôi mắt xám lạnh nhạt liếc nhìn đám vương tôn quý tộc đang cạn hết ly này đến ly khác. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, tửu lượng thực sự không thể đọ được với mấy con ma men này.
Một đoàn vũ nữ từ từ bước vào căn phòng tráng lệ, ai cũng quấn quanh mình những tấm áo choàng lớn. Mọi người tò mò nhìn màn biểu diễn sắp tới.
Tiếng nhạc nổi lên, tức thì tất cả họ đồng loạt thoát bỏ áo khoác, lộ ra thân hình nóng bỏng. Tế Tuyết thiếu chút nữa kêu lên vì kinh ngạc. Hai mươi mấy nữ nhân