
thuyết hoang đường kia để hãm hại mẫu tử bà thì sao Tế Tuyết suýt chút nữa đã không thể ra đời.
Hoàng cung Diệm quốc ngày ấy, kể từ lúc tiến cung, Châu Tử Lâm một mình nhận hết ba ngàn ân sủng. Sự yêu thương của Vũ Tuyên Đế với bà cũng chính là nguyên nhân của mọi tai họa, bất kể phi tần nào có con trai đều lo sợ rằng hoàng thượng sẽ chọn nhi tử của bà làm thái tử. Đứa trẻ đang nằm trong bụng mẹ đã phải hứng chịu biết bao lời gièm pha, nào là yêu nghiệt, là hồ li chuyển thế. Năm lần bảy lượt các đại thần gây sức ép với Vũ Tuyên Đế, xin ông ban thuốc phá thai cho Châu quý phi.
Mỗi ngày trôi qua Châu Tử Lâm đều như sống trong địa ngục, bà biết rõ sinh linh nhỏ bé này sẽ không bao giờ được yên ổn. Nếu là con gái thì lập tức sẽ bị giết chết, nếu là con trai thì sớm muộn gì cũng bị hậu cung này hại chết. Lối thoát duy nhất là phải mau chóng rời khỏi chốn kinh thành thị phi này.
Tới tận khi an toàn ở Hàn Băng cung bà mới biết mọi sóng gió đều là quỷ kế của Lãnh Tố Yên. Thật không thể ngờ rằng người đàn bà xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt trong veo không nhiễm chút bụi trần ấy lại là kẻ tâm cơ thâm hiểm. Ngũ hoàng tử cũng vậy, đôi mắt của hắn giống hệt mẹ hắn, vẻ ngoài nho nhã ôn nhu chẳng qua để che giấu con ác quỷ hung tợn bên trong.
- Ngũ hoàng tử, ngươi đừng mong có thể làm hại con ta. Nếu ngày mai ngươi không rời khỏi Hàn Băng cung thì chớ trách ta độc ác.
Bà vốn định quan sát xem mẹ con Lãnh Tố Yên có quỷ kế gì, lại không ngờ rằng càng ngày Tế Tuyết và Diệc Hàn càng thân thiết, làm bạn mà xấu xa thì còn đáng sợ hơn kẻ thù trực diện, không thể để hắn có cơ hội làm hại con bà.
- Sẽ theo ý của quý phi. – Diệc Hàn mềm mỏng nói.
Đêm hôm ấy, trời nổi giông bão. Những tia chớp rạch ngang bầu trời khiến cho mọi vật đang chìm trong màn đêm bị bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh lè ma quái. Tế Tuyết giật mình tỉnh giấc, có thứ gì đó làm tim nàng quặn thắt. Một nỗi sợ hãi vô cớ lan ra toàn thân. Nàng chạy ra khỏi phòng, vô thức hướng về phía Hàn Nguyệt các.
Bầu không khí chết chóc bao trùm không gian tĩnh lặng. Những lính canh nằm dài trên nền đất lạnh ngắt, máu tràn ra từ cơ thể họ đọng lại thành vũng màu đỏ sẫm.
Hộ vệ theo sau Tế Tuyết định hô báo động thì nàng lập tức ngăn lại. Mẫu phi còn ở bên trong, tuyệt đối không thể manh động, tránh làm thích khách trong lúc chó cùng dứt giậu làm hại mẫu phi.
Nàng cố bước đi thật nhẹ nhàng, càng gần đến phòng của mẫu phi, trái tim nàng đập càng mạnh.
Giọng nói như từ địa ngục vọng về phát ra từ căn phòng đóng kín cửa làm nàng toát mồ hôi lạnh.
- Châu quý phi, ta hỏi bà lần cuối, Phục Sinh đan và bản đồ đến Bất Tử thành giấu ở đâu?
- Ngươi quả nhiên cũng giống mẹ ngươi, bề ngoài thiện lương mà lòng dạ thì toàn rắn rết. Muốn lấy bảo vật của Hàn Băng cung, đừng hòng!
Trái tim Tế Tuyết nện mạnh vào lồng ngực. Hỏng rồi, mẫu phi chọc giận thích khách, hắn phát điên nhất định sẽ giết người.
Nàng phất tay ra hiệu, một loạt thị vệ đạp cửa xông vào
- Bắt lấy thích khách! – Tiếng quát vang vọng khắp cung điện.
Tất cả đều đã quá trễ. Thanh kiếm sáng choang đâm xuyên ngực Châu quý phi. Tên thích khách thậm chí không hề nghĩ tới chuyện giữ bà làm con tin. Hắn khinh thường liếc đám thị vệ vừa xông vào. Cặp mắt trong trẻo không nhiễm chút tạp chất nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu xám đang tràn đầy kinh sợ.
Nàng không dám tin. Kẻ mặc áo đen đứng kia dù có bịt mấy lớp khăn nàng cũng nhận ra. Cặp mắt ấy, cặp mắt từng dịu dàng sưởi ấm trái tim nàng, cặp mắt của nam tử tuấn tú thiện lương mà nàng muốn ở cạnh cả đời.
Thì ra những thứ đáng ghê sợ nhất, xấu xa nhất lại luôn ẩn trong cái vỏ bọc đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Diệc Hàn nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất vào màn đêm u tối. Kể từ đó, không một ai biết tin tức gì về vị sư huynh Diệp Lương của Tuyết vương gia.
- Bẩm vương gia, trời sắp có bão, xin vương gia bảo trọng ngọc thể. –Hương Thảo thấp giọng nói, nếu nghe kĩ có thể nhận ra nàng đang run rẩy.
Từ sau đêm kinh hoàng 3 năm về trước, Tế Tuyết ghét nhất những ngày mưa bão. Cứ mỗi khi trời âm u mưa gió nàng gần như biến thành một con người khác, không còn là Tuyết vương lạnh lùng trầm lặng. Nàng giống như tử thần đang trực chờ đoạt mệnh.
Hàn Nguyệt các trở thành cấm địa trong cung. Mỗi năm Tế Tuyết đều đến đó vào ngày giỗ của Châu quý phi, đứng trầm mặc trong căn phòng mà mẫu thân từng sống. Nàng muốn nhớ thật kĩ, nhớ rằng mẫu phi đã chết như thế nào, nhớ rằng vì lòng tin mù quáng của nàng mà người thân yêu nhất đã phải trả giá bằng mạng sống.
Người ta nói nàng lãnh khốc vô tình, mẫu thân mất đi mà không nhỏ một giọt nước mắt. Không ai biết những đêm sau đó nàng cuộn mình trong chăn, để mặc lệ rơi ướt gối.
Những giọt nước mắt đó với nàng là sự yếu đuối và nhu nhược, không thể để người khác nhìn thấy. Nàng muốn khóc cho hết, khóc cạn kiệt nước mắt. Như vậy, cho dù sau này bị tổn thương đến đâu cũng không bao giờ rơi lệ nữa.
Tim của nàng nhất định phải lạnh hơn băng, cứng hơn đá. Sau này không một ai có thể làm nó tan vỡ thêm lần nữa.
*phần này trích từ bài Lạc hoa
Đợi chờ triền miên c