
phúc này.
Khi vẻ mặt Thu Thủy cũng trở nên trầm mặc thì Tiêu Phàm đột ngột đẩy cánh cửa đỏ chói, lảo đảo bước vào. Khắp người hắn máu me be bét, ngay cả đi còn không vững nhưng khuôn mặt yêu nghiệt vô cùng tươi tỉnh.
- Thu Thủy, Tiêu công tử ta đại giá quang lâm mà ngươi không biết đường ra đón hả? –Hắn gọi to cứ như sợ mọi người bị điếc.
Tế Tuyết bật dậy khỏi bàn cờ, chạy ào đến chỗ Tiêu Phàm. Tà áo trắng phiêu dật trong gió, mong manh lại xinh đẹp như cánh bướm mùa xuân.
- Tiêu Phàm! –Nàng gọi tên hắn, không chút giấu diếm mà nở nụ cười rực rỡ lu mờ cả nhật nguyệt.
Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng như con mèo nhỏ ào vào lòng mình, phải gắng hết sức mới không ngã xuống. Đau đớn trên cơ thể đột nhiên tan biến, trong lòng hắn dâng lên một cỗ ngọt ngào rất khó diễn tả.
- Tế Tuyết, ngươi thực sự làm ta thụ sủng nhược kinh rồi đó. –Hắn cười quyến rũ –Thế nào, mấy ngày không gặp cuối cùng cũng phát hiện ra sức quyến rũ của ta rồi hả?
Nàng vừa tức vừa buồn cười đáp trả.
- Tiêu công tử nói phải, ta biết ngươi hấp dẫn thú hoang vô cùng nên đang định tìm bao tải vào rừng hốt xác ngươi, tránh để chó sói tha mỗi chỗ một mẩu.
- Hừ, cái miệng ngươi sao toàn thốt lời cay độc thế hả? Tiêu Phàm ta mà chết chẳng phải sẽ khiến nữ nhân trong thiên hạ thương tâm đến già sao.
Thu Thủy khoanh tay trước ngực , lớn tiếng chọc ghẹo hai người.
- A, ta từ lâu đã nghe đến đoạn tụ chi phích mà còn chưa có dịp chứng kiến, nay đúng là được mở rộng tầm mắt.
Hắn trợn mắt quát trả:
- Yêu nữ kia, nếu không phải vì ta mất cảnh giác, cứ nghĩ khu vực này là của ngươi nên sẽ an toàn thì làm sao lại bị tấn công bất ngờ chứ!
- Khu vực của ta đương nhiên an toàn, quá lắm cũng chỉ có vài đám cướp vặt, bọn tép riu đó thì sao làm khó được ngươi. –Thu Thủy bĩu môi tỏ ý khinh thường –Có phải ngươi gần đây nếm thử món mới nên lao lực quá độ không, có mấy kẻ vớ vẩn mà tới bây giờ mới giải quyết xong.
- Kiếm Ma Liêu Du và Bạch Ngọc Đường mà cũng có thể coi là đồ vớ vẩn. Ta so với ngươi đúng là còn kém xa.
Thu Thủy giật mình kêu lên:
- Liêu Du và Bạch Ngọc Đường! Cái thành nhỏ bé này làm sao lại thu hút được hai đại nhân vật vậy, trừ phi…
Cô ta đột nhiên chăm chú nhìn Tế Tuyết, mắt hơi híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Xem ra con mèo nhỏ của ngươi thân phận không tầm thường, hẳn là mèo của hoàng thất !
Tiêu Phàm ngay lập tức thay đổi chủ đề, hắn kêu đau rồi tựa vào người Tế Tuyết, ép nàng dìu hắn vào phòng. Bình thường Tế Tuyết ghét nhất là quần áo dính bẩn, lần này áo nàng dính đầy máu trên người hắn nhưng lông mày cũng không nhăn lấy một cái, chỉ riêng việc này cũng đủ để Tiêu Phàm thấy nàng hoàn toàn không bài xích hắn.
Thu Thủy nhận ra Tiêu Phàm có ý lảng tránh nên không hỏi gì thêm, sai người gọi đại phu chữa thương cho hắn.
Thấy hai người họ thân thiết như vậy Thu Thủy có chút chạnh lòng. Ít ngày nữa sẽ tới Tết Nguyên Đán, người ta đều có gia đình ở bên, chỉ có nàng vẫn cô đơn lẻ bóng. Rõ ràng nàng có con gái, có trượng phu nhưng lại không thể ở bên họ. Nếu nói không buồn là nói dối, nhưng buồn thì sao?
Khoảng thời gian đẹp đẽ trong quá khứ không thể quay lại, nam tử tựa như ánh mặt trời ấm áp soi rọi cuộc đời đen tối của nàng cũng đã lìa xa nàng. Giờ này chắc hắn và con gái nàng đang hạnh phúc bên nữ nhân kia. Đám cưới ấy nàng chỉ đứng từ xa nhìn lại, người hắn cưới là một cô nương hiền thục xinh đẹp, gia cảnh trong sạch, vậy cũng tốt. Cô ấy sẽ chăm sóc hắn cẩn thận, cũng sẽ yêu thương con nàng. Dù sao nàng cũng là kẻ mang đầy tội lỗi, hai tay đều dính máu tanh, ở bên hắn sẽ chỉ làm vấy bẩn thanh danh của hắn. Vẫn biết là nên buông tay, chỉ có điều trái tim nàng chưa bao giờ thật sự từ bỏ.
Những bông tuyết bay trong gió rất giống những cánh hoa mai trong buổi chiều hôm ấy.
Nàng và hắn vô tình gặp mặt.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu
Những lúc nổi trôi cứ ngỡ tình đậm sâu nào ngờ duyên quá mong manh.
————————————————————————–
(*)trích từ Điêu hoa lung
Theo đuổi mãi giấc mộng dang dở
Trong giấc mộng tình này hóa bướm bay (*)
Tế Tuyết nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Phàm, thấy hắn nhăn mày vì đau thì không nhịn được thốt lên:
- Đại phu, ông nhẹ tay một chút!
Trương đại phu cười rung cả chòm râu bạc.
- Tiêu đại hiệp, vị công tử này xem ra rất lo lắng cho ngươi.
- Lão yêu quái bớt quản chuyện của người khác đi, lo mà giữ đứa con bảo bối của ông ấy! –Tiêu Phàm càu nhàu với đại phu nhưng mặt lại hơi đỏ lên.
Thu Thủy từ ngoài bước vào, trên áo còn phủ một đám tuyết mỏng.
- Châu công tử, ta đã mướn người vào rừng giúp ngươi rồi, có điều nghĩa trang ở vùng này không cho chôn người lạ nên ta đã bảo họ chôn ở sườn núi Phù Vân.
Tế Tuyết hơi rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói:
- Đa tạ!
Lần này rời Hàn Băng cung theo nàng có 13 hộ vệ, bao gồm cả Mã Dũng, vậy mà cuối cùng không ai trở về được phương bắc. Chết ở nơi đất khách quê người, việc duy nhất nàng có thể làm là chôn cất họ tử tế.
Khi cả đại phu và Thu Thủy đã rời đi, Tế Tuyết hỏi Tiêu Phàm về Thu Thủy. Hắn nghiêm túc bảo nàng:
- Nếu khôn