
nh Tuấn Kiệt nhận ra Tiểu Nê đã
định nghĩa được khái niệm anh thắc mắc bao năm nay.Anh đưa mắt nhìn tiểu minh tinh lần cuối rồi nhận ra anh và cô thuộc hai thế giới khác nhau.
Cô ta có thể mặc sức chơi đùa để đạt được tâm trạng "high", còn anh thì
nhất định phải đi bằng đôi chân của mình, đôi khi cần thậm chí cũng phải kết hợp cả tay và chân.Để người thân trên vai mình không bị ngã xuống
thì người đó phải đi thật cẩn thận và vững vàng ở cái thế giới đầy rẫy
sự phức tạp này.Khi Đinh Tuấn Kiệt rời khỏi quán bar Mặc Mặc, ngoài chú
bé mở cửa ăn mặc giống như kị sĩ nước Anh chào anh một cách máy móc, thì chẳng còn ai để ý đến sự có mặt của anh nữa rồi.Con đường trong đêm
vắng, ánh trăng khuyết mờ cũng không ảnh hưởng tới sự lãng mạn vốn có
của thành phố về đêm, ánh đèn neon sáng trưng, cửa hàng hoa tấp nập. Khi đi ngang qua cửa chính của cửa hàng KFC, mùi thịt gà thơm phức xộc vào
mũi khiến anh nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì từ trưa do công việc quá bận.
Đi lang thang một mình trong đêm khién người ta suy nghĩ vẫn vơ.Những
đôi tình nhân sóng đôi lướt qua anh như nhắc nhở hoàn cảnh cô đơn của
anh lúc này. Chúng tôi sánh bước bên nhau dưới ánh trắng và hương hoa
thơm ngát, còn anh thì cô đơn giữa đấ khách quê người.Bất chợt Đinh Tuấn Kiệt nhớ tới người vợ tần tảo và ông nội ốm liệt giường nơi thị trấn xa xôi. Anh nhẩm tính gánh nặng trên vai rồi tự nhân ra không thể tính
toán được. Thế là anh lắc đầu, bước nhanh rồi biến mất trong màn đêm.Anh thậm chí bắt đầu hâm mộ ai đó.Một vài người không biết tới mặt xấu của
cuộc đời, họ sống trong sung sướng, họ nhàn rỗi tới mức cảm thấy buồn
chán, còn anh mồ cô cha mẹ từ nhỏ, do vậy đã phải trông nom ông nội ốm
đau từ lúc đó. Điều khiến sung sướng nhất mười năm trước chỉ đơn giản là được ăn bánh bao chay trắng như tuyết, thế nhưng mong ước nhỏ nhoi của
anh cũng không thường xuyên thành hiện thực. Hôm nay Đinh Tuấn Kiệt nhận được một bức thư của một tổng công ty dược
bên Canada. Họ đang có nhu cầu mua một lượng lớn nguyên liệu làm thuốc
nên muốn mời đại diện của công ty tới Canada đàm phán trực tiếp về các
vấn đề cụ thể.Đây là lần đầu tiên công ty Khang Thái làm ăn với đối tác
nước, do chưa nắm rõ tình hình đối tác, hơn nữa loại nguyên liệ họ yêu
cầu hiện giờ đang trong tình trạng cung không đủ cầu. Một mình Đinh Tuấn Kiệt không thể quyết định trực tiếp được chuyện này, lẽ nào lại bó tay
sao, anh liền quyết định trực tiếp gọi điện cho tổng giám đốc xin chỉ
thị. Nhưng trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này đầu dây bên kia vọng lại
một giọng con gái ngọt ngào: " Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quí khách vui lòng gọi lại sau."Anh gọi liền hai lần kết quả vẫn như vậy, ông Vĩ đưa cho anh số điện thoại của Chủ tịch Hội
đồng quản trị: " trực tiếp gặp Chủ tịch hội đồng quản trị đi!"Do công
việc gấp, chủ tịch hội đồng quản trị hẹn gặp Đinh Tuấn Kiệt tại nhà vào
buổi chiều đồng thời sẽ bàn cụ thể.Lúc ấn chuông cửa anh mới sực nhớ ra
mình đi vội qua quên cả mua quà. Lúc chủ tịch hội đồng quản trị Lâm gặp
Đinh Tuấn Kiệt, anh đang thở hổn hển vì mệt." Anh tới rồi à?" ông Lâm
Quốc Quần đang ngồi trên sofa, không ngẩng đầu lên hỏi.Lúc này Đinh Tuấn Kiệt chợt nhận ra ông ta đúng là bố của Lâm Tiểu Nê. Lâm Quốc Quần là
một ông già gầy gò chưa tới 60 tuổi, nhưng nếu ông ta đúng là bố của Lâm Tiểu Nê thì cũng già thật. NHưng phải vào tuổi đó thì mới đúng là lãnh
đạo kì cựu Tập đoàn Khang Thái mấy chục năm qua.Đinh Tuấn Kiệt là con
người của công việc, do vậy anh muốn trình bày ngay sự việc với chủ tịch Hội Đồng Quản Trị. Nhưng ông ta vẫn chưa nói gì thì làm sao anh có cớ
để mở miệng kia chứ?Sau khi bảo người giúp việc pha trà, ông nói: " Lớp
trẻ các anh không quen uống trà phải không? Con gái tôi cũng vậy, chỉ
thích uống cafe, cola...Đúng là mình đã già thật rồi, không thích nổi
cái mới nữa."" Không phải vậy đâu." Đinh Tuấn Kiệt vội đứng dậy, lễ phép đỡ lấy chén trà: " Bình thường tôi cũng thích uống trà, trà xanh."Sau
đó ông thở dài, không biết là thở dài thật hay là sự thở hắt ra khi thất vọng nữa khiến Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy xấu hổ.Hương trà rất thơm, đúng
là trà Bích La Xuân thượng hạng. Đinh Tuấn Kiệt đang sốt ruột chờ đợi
chủ tịch Hội Đồng Quản Trị chi chỉ thị, cũng chẳng còn tâm trạng nào để
thưởng thức trà nữa, anh bưng cốc trà uống ực một hơi rồi ngay lập tức
kêu toáng lên: " Nóng quá!"Lúc này một người phụ nữ gương mặt phúc hậu
đang ngồi trên sofa không nhịn nổi nữa liền cười "hì..." một tiếng.Lúc
này Đinh Tuấn Kiệt mới để ý trong phòng còn một người nữa, anh liếc
nhanh sang người phụ nữ đó, bỗng chốc anh nhận thấy đôi mắt biết cười
kia trông rất quen.Rất giống Tiểu Nê.Ông Lâm Quốc Quần không hề hỏi về
chuyện ký kết với công ty Canada, chốc chốc lại hỏi Đinh Tuấn Kiệt sống
ra sao, gia đình có những ai...Khi hai ông bà biết việc Đinh Tuấn Kiệt
là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống cùng ông nội thì rất ngạc nhiên, đặc
biệt là mẹ Tiểu Nê - bà Trần Bích Trân đã cảm động đến rơi nước mắt, cứ
than thở sao trên đời lại