
i
chỉ thấy Tiểu Nê đang ngồi gần cửa sổ, cô buồn bã giở tạp chí. Rất ít
người ở tại nhà hàng lúc đó, những người phục vụ xung quanh cô đang cười vui vẻ. Trông cô không có vẻ gì là đang bị đe dọa như cô nói qua điện
thoại.Anh đến gần hỏimới biết hóa ra cô ta quên mang ví, do vậy muốn tìm người tới thanh toán hộ. nhưng do sợ người ta không tới hoặc tới muộn
nên mới bịa ra câu chuyện bắt cóc hoang đường như trên." Sự việc chỉ đơn giản như thế à?" Đinh Tuấn Kiệt không dám tin vào tai mình nữa, anh thở hắt ra rồi hỏi." Chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng nếu anh tới muộn
chút nữa có thể em đã bị đánh chết rồi." Vừa nói cô vừa gấp cuốn tạp chí rồi liếc mắt nhìn Đinh Tuấn Kiệt đang rất bực bội. Cô lại làm ra vẻ
ngạc nhiên chỉ vào trán anh: " Ôi trời, anh toát mồ hôi rồi, chắc anh
nóng lắm hả?" Rồi cô lại tỏ vẻ quan tâm tới anh bằng cách chậm rãi lôi
khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh, cô cứ lẩm nhẩm một mình: " Sao lại có
người toát mồ hôi vào mùa đông nhỉ? Anh đúng là đặc biệt lắm đấy
nhá!"Việc này khiến Đinh Tuấn Kiệt - người đã lỡ cuọc họp quan trọng tức nghẹn cổ. Đúng là chẳng có cách nào trị được cô gái được chiều chuộng
quá sinh hư này. Đinh Tuấn Kiệt hỏi cô thiếu bao nhiêu tiền." 130 tệ."
Tiểu Nê thản nhiên trả lời." Cái gì cơ? 130 tệ à?" Đinh Tuấn Kiệt thắc
mắc: " Một mình em ăn hết nhiều tiền thế cơ à?"" Chính xác, anh mau trả
tiền đi! Người ta đang xì xào bàn tán kìa"Nếu Đinh Tuấn Kiệt lập tức trả tiền thì cũng không có gì đáng nói nữa. Nhưng con người tằn tiện như
anh, mỗi bữa ở công ty chỉ ăn cơm hộp 3 tệ không thể tưởng tượng nổi cô
gái Tiểu Nê bé nhỏ chỉ với một bữa ăn đã đi tiêu 130 tệ. Thật quá hoang
phí! Anh đệm thêm một câu:" 130 tệ đủ để tôi ăn nửa tháng đấy!"Tuy anh
nói không to, ngữ khí cũng không quá nặng nề, nhưng cũng khiến cho nhân
viên thu ngân nghe thấy. Vừa nói anh lại tỏ vẻ không tin nổi khiến Tiểu
Nê cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, cô quay người chạy vụt ra
ngoài.Lúc Đinh Tuấn Kiệt trả tiền xong, chạy ra cửa đã không thấy bóng
dáng Tiểu Nê đâu nữa. Cả buổi chiều hôm đó anh rất bực mình với con bé
điêu ngoa Tiểu Nê đó. Trông mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà tính khí
thì quái gở không ai tiêu hóa nổi, chẳng hiểu sao chủ tịch Hội Đồng Quản Trị lại nuôi dạy ra cô con gái nói dối như Cuội này kia chứ?Đang nghĩ
ngợi mông lung thì một tin nhắn mới hiện ra trong máy anh, lại là số của Lâm Tiểu Nê: " Em đang bơ vơ đây, anh có thể cho em ở nhờ được không?"" Quân lừa đảo!" Đinh Tuấn Kiệt cay cú, vừa bực bội xóa tin nhắn vừa chửi thầm.Ai mà biết được lúc này cô ta lại đang toan tính gì trong đầu, do
vậy Đinh Tuấn Kiệt không để ý tới tin nhắn đó, như thể chưa từng thấy nó vậy.Ngày thứ ba là ngày lễ Tạ ơn. Công ty cho mọi người nghỉ nửa ngày
để cùng mở tiếc liên hoan.Nhưng trong ngày hôm đó lại xảy ra một chuyện
động trời, theo nguồn tin nội bộ thì con gái của chủ tịch Hội Đồng Quản
Trị đã mất tích hai ngày rồi. Mọi người đổ đi tìm khắp nơi, nhưng vẫn
không tìm thấy, chủ tịch Hội Đồng Quản Trị đã treo giải thưởng lớn cho
người tìm được con gái ông.Biết tin này, Đinh Tuấn Kiệt bĩu môi nhận
xét: " Không biết con bé bịp bợm đó lại định giở trò gì nữa?"Đinh Tuấn
Kiệt không thèm để ý đến chuyện đó.Từ nhỏ Đinh Tuấn Kiệt đã không thích
những chỗ đông người, anh chỉ thích một mình ngồi trong phòng xem sách,
nuôi cá hoặc ngủ, thích được tự do, tự tại. Đinh Tuấn Kiệt rất thích
nuôi cá, chăm cây cảnh. Ngoài niềm đam mê cờ tướng ra, đây cũng là một
sở thích của anh.Khoảng 7h tối, khi Đinh Tuấn Kiệt đang cho cá ăn, đúng
lúc đang thả hồn ngắm nghía đàn cá thì nhận được điện thoại của chủ tịch Hội Đồng Quản Trị hỏi xem anh có gặp Tiểu Nê không. Đinh Tuấn Kiệt trả
lời ngày hôm nay anh không gặp Tiểu Nê. Chủ tịch lo lắng nói rằng Tiểu
Nê đã bỏ nhà đi, ông vội vàng cúp máy.Đinh Tuấn Kiệt đoán ngài chủ tịch
đã tìm ngược tìm xuôi khắp nơi rồi, có lẽ ông nuôi hi vọng nên mới gọi
điện hỏi anh. Nghĩ tới vợ chồng ngài chủ tịch quen yêu chiều con gái,
lúc này ông hoàn toàn mất hết vẻ oai phong lẫm liệt ngày thường, anh rất thông cảm với ông. Anh thầm trách Tiểu Nê quá nông nổi, đúng là sướng
không biết đường mà sướng.Đinh Tuấn Kiệt suy nghĩ trong vòng ba giây để
quyết định mặc áo khoác, thay giầy rồi xông ra ngoài.Ban đầu anh định
hướng có thể lúc này Tiểu Nê đang hát hò trong quán bar Mặc Mặc, nhưng
rồi anh nhanh chóng thấy vọng. Anh không thấy Tiểu Nê ở sàn nhảy, liền
tiếp tục nhìn xung quanh, cuối cùng đến nhà vệ sinh anh cũng không bỏ
sót. Anh cứ loanh quanh trước cửa nhà vệ sinh nữ khiến cho nhiều người
hiểu nhầm anh là kẻ quấy rối tình dục, họ cứ nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Cuối cùng anh cũng phải đi ra bởi tiếng nhạc ồn áo và ánh đèn chói
mắt.Đinh Tuấn Kiệt cứ lang thang không định hướng. Anh vốn định tới bến
xe buýt mà Tiểu Nê thường đi, nhưng lại cho rằng cơ hội gần như bằng
không nên anh không đi nữa. Cứ lang thang trên phố, anh lạnh run người.
Anh dựng cổ áo lên cho đỡ lạnh, đập vào mắt anh lúc này là rất nhiều đôi tình nhân tay trong tay, dựa vào nhau