
nữa nhìn chồng càng ngày càng yêu thương con gái của anh,
trong lòng tôi tự thấy thật áy náy.Khi tôi có thai lần nữa, tôi vô cùng
sung sướng, một niềm vui mà trước đây tôi không có được! Tôi đang mang
trong mình một sinh mệnh tốt mà chỉ có một người mẹ yêu con sâu sắc mới
có thể cảm nhận được. Hàng ngày tôi thầm an ủi chồng, em sẽ đền bù cho
anh một đứa con "tuyệt vời". Tôi bắt đầu không muốn nói chuyện yêu đương với chồng nữa, tôi muốn dành toàn bộ tâm huyết cho đứa con này của
mình, đứa con của tôi và Đinh Tuấn Kiệt. Nhưng vào đúng lúc này, Giai
Nhiên lại xuất hiện.Điều không thể tưởng tượng nổi anh ta đã nghiện ma
túy hai năm rồi! Anh ta bắt đầu tìm tôi tống tiền. Chồng tôi phát hiện
ra, đã ngăn cản sự quấy rầy của Giai Nhiên. Từ đó trở đi, tôi có một dự
cảm rất xấu...Quả nhiên, con gái tôi suýt nữa bị người cha đẻ của nó hại chết.Giữa chồng, gia đình và tình yêu, tôi đã chọn con gái. Tôi tán
dương mình là người mẹ vĩ đại! Nhưng chẳng có ai vì sự dũng cảm của tôi
mà khen lấy một câu: " cô thật vĩ đại!". Chẳng có lấy một người, tôi
nghĩ thậm chí sẽ gồm cả đứa con gái của tôi sau này - khi nó đã trưởng
thành và hiểu biết.Vì tôi là một người đàn bà ngoại tình. Tôi đã để
chồng tôi bị cắm sừng gần bảy năm qua. Vào cái giây phút chồng tôi muốn
bỏ nhà đi, con gái đột nhiên chạy lên phía trước ôm lấy chân người mà nó gọi bằng cha sáu năm qua, nó gào to: " Bố, bố đừng đi! Bố không cần con nữa à!" Đinh Tuấn Kiệt không dám nhìn nó, dường như anh đang phải đấu
tranh dữ dội, nhưng cuối cùng anh vẫn dứt áo đẩy cửa ra đi.Lúc anh đi,
cái cánh tay giơ cao đó đã không giáng xuống mặt tôi, tôi rất mừng, tôi
biết đó là ân điển cuối cùng anh dành cho tôi...Giờ khắc đó tôi như chết đứng. Đó là một cảm giác mà có lẽ cái chết cũng không cảm nhận được.Nếu khi chết đi gặp được Lý Gia Nam trên Thiên đường tôi rất muốn được gọi
chị ấy một tiếng chị thân thành, và nói một câu xin lỗi, mặc dù tôi biết nó chẳng có ích gì. Ủ con gái ngủ say, tôi dịu dàng hát bài hát ru mà
nó thích nghe nhất.Sau đó tôi gọi điện nhắn mẹ tôi đến. Sắp xếp đâu vào
đấy xong xuôi, tôi nhẹ nhàng đi lên tầng thượng. Tôi không đi thang máy, tôi trèo từng bậc lên tận lầu thượng - tầng thứ hai lăm, tôi từng bước
tổng kết lại những niềm vui buồn trong đời tôi suốt hơn hai mươi năm
qua, tôi vô tình hồi tưởng lại chỉ vài giờ trước đây, tôi đã từng có một tình yêu đẹp, tôi đã cùng với người chồng yêu quý của mình, và những
người khác nữa... Đinh Tuấn Kiệt trở về thị trấn nhỏ, anh
đem toàn bộ quãng đời vui buồn có, đau khổ có khi sống ở thành phố vùi
trong vùng đấy chất phác ở thị trấn nhỏ.
Hằng ngày ngắm bầu trời anh
thăm thẳm, nghĩ rằng cuộc đời sẽ đơn giản đi.Anh ngủ trong căn nhà nhỏ
mà trước đây anh đã cùng Gia Nam sinh sống, vẫn còn hơi ấm của Gia
Nam.Cách căn nhà không xa là nơi mai táng tro cốt của Gia Nam, anh đã
làm thỏa nguyện lời trăng trối cuối cùng của Gia Nam, đưa tro cốt của cô trở về thị trấn nhỏ - quê hương của cô - an táng, buổi sáng mỗi khi
thức dậy anh lại đến nơi đó gọi một tiếng chị, tiếng gọi sao nghe buồn
bã và thê lương.Cảm thấy mình không còn là đứa trẻ mồ côi lang thang
không nơi nương tựa, vì anh luôn có chị Gia Nam. Điều khiến anh đau lòng hơn cả là mỗi khi tỉnh mộng lại phát hiện vẫn chỉ có một mình như
trước, nụ cười của ai đó trong mộng trở nên rõ ràng, nhưng khi bị ánh
mặt trời hiện tại chiếu vào lại trở nên ảm đạm u ám... Chứng tỏ anh đang ảo tưởng.Dù sao cũng chỉ là ảo tưởng, vì thế Đinh Tuấn Kiệt không muốn
khơi gợi lại. Nếu hồi ức có thể bị mai một đi,rất có thể mối tình đã qua kia cũng rất tầm thường trong biển người mênh mông đó.Nửa năm trôi qua, Tuấn Kiệt đau khổ nhận ra không biết đến lúc nào hồi ức của anh mới mai một đây? Đinh Tuấn Kiệt lại bắt đầu ảo tưởng. Trong ảo tưởng của anh,
nàng lại xuất hiện. Nàng giống như một thiên sứ đã xếp lại bộ cánh của
mình để hạ xuống trước mắt anh. Nàng vẫn như xưa với khuôn mặt thánh
thiện đến không tưởng rồi nở nụ cười thân thuộc vốn có với anh, sau đó
chăm chú nhìn anh. Còn đứa trẻ đang nằm trong lòng nàng cũng thuần
khiết, thánh thiện giống như mẹ của nó vậy." Tiểu Nê..." Đinh Tuấn Kiệt
lẩm bẩm một mình, lúc này anh cảm thấy đó đúng là sự thật." Em đưa con
trai đến với anh đây..." Tiểu Nê dừng một chút rồi lại nghẹn ngào nói
tiếp: " Trông nó rất giống anh!"Đinh Tuấn Kiệt đón lấy đứa bé, đã nửa
năm đây là lần đầu anh cảm thấy vui vẻ khác lạ. Đứa trẻ trong địu bỗng
khóc òa. Đinh Tuấn Kiệt không dám tin giơ đôi tay nứt nẻ chạm vào đứa bé rồi ấp chặt đứa trẻ vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mình."Cảm ơn em..."
Ngập ngừng hồi lâu anh mới nói tiếp: " Cô bé.."...Hóa ra muốn chết cũng
phải hạ quyết tâm đến cùng. Lúc Lâm Tiểu Nê đứng trên tầng thượng, cô đã rất muốn bắt tay với thần chết dữ tợn hung ác. Cô đã có dũng khí thanh
thản rời bỏ thế giới này...nhưng sau đó cô lại lùi lại.Bởi cô cảm nhận
được chuyển động mạnh mẽ của sinh mạng nhỏ nhoi trong bụng.Tiểu Nê là
người mẹ, cô lắng nghe hơi thở của đứa con trong bụng, đứa trẻ không hài lòng,