
vẻ mặt nghiêm nghị trắng bệch, nhìn cô từ trái qua phải một lượt, đến khi không thấy bất cứ vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm: “Mạnh nha đầu, chỗ đó không…”
“Lập tức đưa vào phòng cấp cứu”.
Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ra lệnh, bác sỹ cùng y tá lập tức hợp sức đẩy mạnh chiếc giường đưa Phục Linh vào phòng cấp cứu.
Sắc mặt Đồng phu nhân tái nhợt hỏi: “Thế nào? Mạnh nha đầu bị thương chỗ nào? Tại sao phải đưa vào phòng cấp cứu?”. Hỏi xong, Đồng phu nhân chợt nhớ đến cháu nội bảo bối của mình còn nằm trong bụng Phục Linh, gương mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào.
“Trác Khiêm…?”
Đồng thiếu gia lúc này cũng vô cùng phiền não, đốt một điếu thuốc, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ: “Mẹ, mẹ đừng quấy rầy con nữa có được không?”
“Vậy mẹ hỏi con, có phải đứa bé trong bụng có chuyện gì hay không? Nói cho mẹ biết đi, mẹ chịu đựng được mà”.
“Được rồi”. Đồng Trác Khiêm đứng lên, xoa xoa hai bả vai bà nói: “Mẹ, đừng nghĩ lung tung nữa, người trở về nghỉ ngơi đi, không quá hai ngày, bảo đảm cô nhóc này sẽ lại vui vẻ, cháu nội bảo bối của mẹ cũng không có việc gì hết”.
“Không được”. Đồng phu nhân cự tuyệt: “Một mình con thì làm được gì? Mẹ ở lại có thêm một người phụ càng tốt hơn”.
Nói không lại mẹ mình, Đồng Trác Khiêm im lặng hút thuốc ngồi bên ngoài chờ.
Cho đến một tiếng sau, bác sỹ bước ra sắc mặt trầm ngâm.
“Bác sỹ, như thế nào hả?”. Đồng phu nhân lập tức hỏi.
Bác sỹ nhìn thấy Đồng phu nhân cùng Đồng Trác Khiêm nôn nóng hỏi tình huống, hơi thấp giọng lắc đầu một cái nói: “Đồng phu nhân, vị tiểu thư này thân thể rất khỏe mạnh, chúng tôi không tìm ra nguyên nhân khiến cô ấy lúc thì tỉnh táo lúc thì hôn mê như vậy, thế nhưng tình trạng cô ấy có phần giống với người bị tiêm siêu vi trùng, tôi đề nghị mọi người tìm một chuyên gia virus đến khám cho cô ấy”.
“Bác sỹ Lưu, cái gì gọi là bị tiêm siêu vi trùng?”. Đồng phu nhân hỏi.
Bác sỹ Lưu vừa định trả lời, liền bị Đồng Trác Khiêm cắt ngang: “Được rồi, lập tức đưa Phục Linh về Đồng gia, tôi lập tức mời chuyên gia virus đến khám bệnh”.
Vừa nghe con trai nói những lời này, Đồng phu nhân trong nháy mắt hiểu ra, vẻ mặt hơi do dự, nửa ngày chưa nói được lời nào.
Đang lúc suy nghĩ, lại nghe Đồng Trác Khiêm thay đổi câu nói: “Đưa đến biệt thự Tân Hà đi”.
“Trác Khiêm, tại sao con lại đưa cô ấy đến biệt thự Tân Hà?”
Đồng Trác Khiêm không trả lời, chỉ cầm điện thoại gọi một cuộc gọi và nói: “Lập tức mời chuyên gia virus nổi tiếng thế giới đến biệt thự Tân Hà, nhớ không được để cho ai biết việc này”.
Dứt lời, cúp điện thoại, nhìn về phía mẹ mình nói: “Mẹ, người về trước đi, chuyện của Phục Linh cứ để con giải quyết, người đừng lo lắng, mau về nhà đi thôi”.
“Đồng Trác Khiêm, nếu hôm nay con không nói rõ cho ta biết việc gì, ta quyết không trở về, ta ở đây hơn nửa ngày rồi, ta nhất định phải biết rốt cuộc Mạnh nha đầu bị cái gì?”
“Mẹ”. Đồng Trác Khiêm đột nhiên hét lên một tiếng, đôi mắt bình tĩnh nhìn bà hỏi: “Mẹ là muốn tự mình trở về hay là con đưa người đi về?”
Chuyện Phục Linh bị như vậy tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Nhìn con trai mình ăn nói cứng rắn như vậy, Đồng phu nhân yếu đuối nhỏ giọng nói: “Trác Khiêm, rốt cuộc là thế nào?”
“Mẹ về trước đi, về chuyện này, sau này con sẽ giải thích cho người”.
Dứt lời, xoay người bước lên xe vận chuyển Phục Linh lập tức rời đi.
Tâm tình hiện tại của Đồng thiếu gia vô cùng rối loạn, anh đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy bàn tay người con gái đang nằm trên chiếc giường nệm êm ái, mười ngón tay thon dài, trắng như bạch ngọc, nhưng có một vết chai thật mỏng, trong lòng anh có chút hoảng sợ.
Mạnh Phục Linh, em nói anh phải làm sao bây giờ? Khởi động chiếc Hummer, một đường thẳng chạy như điên.
Cảnh cửa biệt thự Tân Hà đã sớm mở rộng ra, đèn đuốc sáng trưng cả căn biệt thự.
Phục Linh được đưa xuống xe mang vào bên trong biệt thự, cả quá trình Đồng Trác Khiêm không giao cho ai hết tự mình làm, nhìn thấy mũi kim tiêm cũng do mình tiêm cho cô, làm xong hết mọi chuyện Đồng Trác Khiêm mở miệng hỏi: “Bọn họ tới chưa?”
“Lão đại, bọn họ đang trên đường đến.” Tề Phàm đứng phía sau trả lời.
Trong mắt hiện lên tia lửa bùng cháy cũng có chút hoang mang, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Trong vòng ba phút phải có mặt tại đây cho tôi.” Ngữ khí mang tính chất khẳng định không cho phép từ chối.
Vừa dứt lời dưới lầu đã có tiếng bước chân đi tới, Bùi Uyên đang ngủ nửa đêm có người đến kéo chăn ra, mặc dù vậy nhưng cả người vẫn rất tỉnh táo không có chút mệt mỏi.
“Ông Đồng, chào ngài ――”
Bùi Uyên là một người cao to, có thể thấy là một người đàn ông chính trực, chưa kịp nói xong đã bị tiếng nói trầm thấp của Đồng Trác Khiêm: “Đừng có nói nhảm, làm việc quan trọng trước đi, xem cô ấy, cần phải loại bỏ chất độc trong người ra cho lão tử.”
Bùi Uyên là chuyên gia giải độc nổi tiếng cả trong và ngoài nước, những chất độc bình thường hắn không có hứng thú nhưng mà gần đây có nhận được mấy tin tức, có chất độc ở nước ngoài truyền vào, tạm thời ngăn chặn chất độc phát tán thì có thể, cho đến tận bây giờ cũng không thể loại bỏ hoàn toàn.