
có chút xấu hổ nói: “Thủ trưởng, không phải hôm qua giáo sư Bùi có dặn không nên sinh hoạt vợ chồng lúc này sao?”
“Khụ khụ ――” Phục Linh thiếu hơi ho sặc sụa, Đồng Trác Khiêm vội vàng vỗ lưng cô, đôi mắt diều hâu rét lạnh nhìn chằm chằm Tề Phàm: “Đi rót nước!”
“À! Ồ!” Tề Phàm xoay người đi xuống cầu thang rót nước, bây giờ sắc mặt Phục Linh vẫn còn đỏ thẫm, ôm lấy Đồng Trác Khiêm đánh vào ngực anh : “Lưu manh.”
Đồng thiếu gia cười lạnh: “Đại gia thấy em có vẻ rất hưởng thụ đó nha.”
Hít một hơi thật sâu, Phục Linh mỉm cười: “Cười cũng cười rồi, hôn cũng hôn rồi, làm những chuyện lưu manh cũng làm rồi, bây giờ đi thôi.”
Cái chất độc này cũng thật kỳ lạ, ba hồi tỉnh ba hồi mê, làm cho người ta trở tay không kịp, trong lòng Đồng thiếu gia rất khó chịu, chỉ sợ Phục Linh đột ngột ngất đi, sợ xảy ra chuyện không biết làm gì.
Lúc nãy nghe cô ấy nói chết hay không chết, trái tim anh chậm đi mấy nhịp, rút điếu thuốc ra châm lửa hít một hơi, không phòng bị Phục Linh đoạt điếu thuốc cầm lên cũng hít một hơi.
“Mạnh Phục linh, em đi chết đi.” Túm lấy điếu thuốc trong tay cô, ném đi.
“**, đứa nào ném?”
Tề Phàm nhảy dựng lên trên sofa, điếu thuốc kia được ném rất khéo, an vị trên đầu Tề Phàm, đốt cháy vài cọng tóc.
Đồng Trác Khiêm hiển nhiên không quan tâm tới cậu ta, bắt lấy Phục Linh giận dữ gầm nhẹ: “Dám học đại gia đây hút thuốc rồi.”
Phục Linh hừ hừ, kéo áo nói: “Ai yo, thủ trưởng đại nhân à, chẳng lẽ anh cho phép quan đốt lửa nhưng không cho dân chúng thắp đèn sao? Chỉ cho phép mình hút thuốc, không cho người khác nghe mùi khói thuốc hả?”
Vẻ mặt Tề Phàm vô cùng đau khổ, dáng vẻ thủ trưởng bây giờ không nên chọc vào, nhanh chóng đi ra tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại cho đẹp, tại hạ chỉ là dân thường không dám tham gia vào chuyện của hai vị vua.
Rõ ràng quan tâm anh hút thuốc không tốt cho cơ thể nên mới lấy đi, kết quả lại cãi nhau thành như bây giờ.
“Em nói lại lần nữa xem!”
“Nói thì nói, em nói anh bá đạo, độc quyền ngang ngược, nói chuyện gì cũng coi người khác là cái rắm, Đồng Trác Khiêm, anh cố chấp lắm, khi dễ bà đây là bệnh nhân, một mình ngoài đây tỏ vẻ cái gì, bà đi khỏi đây cho anh vui.”
Nói xong xoay người muốn rời đi.
Sau lưng truyền tới giọng nói âm trầm, giống như là tiếng sét báo hiệu trời mưa.
“Manh Phục Linh, nếu em dám đi một bước, có tin anh đánh em không?”
Khóe miệng giật giật, cô khinh thường nhìn anh, lạnh lùng nói: “Anh ra vẻ đi, đẹp trai tài giỏi lắm sao? Đẹp trai thì người nào mà chưa gặp? Bà đây chỉ cần bước ra ngoài là đầy rẫy, con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì phẫy tay một cái là đầy đàn ra đó! Đánh bà, anh đúng là không có nhân cách.”
Đồng thiếu gia nổi giận, ở chung với cô gái này lâu vậy, anh cũng quên mất cô gái này bản lĩnh duy nhất là khóc lóc gây họa, hôm nay lại được tiếp chiêu, cảm giác giống như trước đây ―― phải rèn luyện lại cô mới được. “Em! Đến đây!” Đông thiếu gia giơ tay, ra lệnh cho cô.
Hừ hừ không thèm trả lời, Phục Linh xoay người đi, nghĩ thầm bà đây phải có bản lĩnh riêng mình chứ phải có chí khí chứ, bà thích ăn mềm không thích cứng đâu ha.
Đông thiếu gia chịu thua rồi, mặt mày đen thui đi kéo cô lại thế nhưng bị cô bỏ lại phía sau, vẻ mặt càng lúc càng khó coi gầm gừ: “Mạnh Phục Linh, lá gan em cũng lớn rồi ha.”
Thật ra thì trong lòng Phục Linh cũng không tốt gì hơn, thở dài thật nhẹ xoay người lại nói: “Đồng Trác Khiêm, đừng giận em được không?” Trong giọng nói chất chứa gì đó mệt mỏi.
Lòng Đồng Trác Khiêm đau thắt, bước ba bước lớn đến bên cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, nhìn sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
“Yêu tinh nhỏ của anh, sớm hay muộn gì anh cũng phải bại dưới tay của em.”
Phục Linh cười: “Em thích muộn hơn, đi thôi.”
Buồn phiền trong lòng chỉ vì nụ cười này mà tan biến đi, Đồng Trác Khiêm buông cô ra, nắm tay cô đi ra ngoài. Phục Linh ngẩn ngơ chỉ vì một câu nói trước khi đi của anh.
“Qua khoảng thời gian này, hai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ như cũ.”
Phục Linh kinh ngạc, trong lòng như có sóng to gió lớn đang dâng lên, sắc mặt hồng hào ẩn chứa một chút lo lắng, cô chậm chạp nói: “Đồng Trác Khiêm, em là một người rất dung tục, nếu có một người đàn ông em yêu cho em một lời hứa, em sẽ ――”
Nụ cười của Đồng Trác Khiêm càng ngày càng sâu, trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất thích câu nói người đàn ông em yêu của cô, anh nói: “Em sẽ cái gì?”
Cô e thẹn liếc mắt nhìn anh, nói không nên lời.
Đông thiếu gia cười to: “Sao không nói tiếp, em sẽ làm gì? Hả?”
Hít một hơi thật sâu, Phục Linh nhìn xung quanh, không thấy ai mới lặng lẽ nhón chân thì thầm vào tai anh: “Mặt em sẽ đỏ ――”
Khuôn mặt Đồng Trác Khiêm run rẩy nói: “Đại gia phát hiện một điều, hình như em không phải người Trái Đất.”
Phục Linh cười tươi, giống như một đóa hoa hướng dương: “Nhưng em biết một điều, con anh sau này chắc chắn là người Trái Đất ―― “
Phục Linh nói xong thì ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn anh, đôi mắt anh bây giờ giống như một con báo dữ, mênh mông như biển khơi mang theo ngọn lửa cháy bỏng đang chă