XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325804

Bình chọn: 8.5.00/10/580 lượt.

ại có chút ảm đạm làm cho người phải trầm mê vào đó.

“Lục Cảnh Sinh, cả đời này của Trường An, lúc ở cùng với anh tôi thấy cô ấy chưa bao giờ vui, từ khi cô ấy biết anh, yêu anh đến khi ở chung với anh, anh đều không dứt khoát được với Đào Huyên Lê, cuối cùng anh hại cô ấy đi tù, anh và Đào Huyên Lê kết hôn, tại sao bây giờ cô ấy mới chút tự do và hạnh phúc anh lại không tha cho cô ấy, để cho cô ấy vui vẻ?”

“Không thể nào!” Đôi mắt hắn đỏ rực, quát lớn với Phục Linh.

Không khí lại trầm xuống, Phục Linh không muốn nói nữa, thật ra thì cô biết những câu nói của cô khiến người đàn ông này rất khó chịu.

Nhưng sự thật không phải vậy sao?

Một tiếng đồng hồ trên không, trực thăng cũng chịu hạ cánh trên một tòa nhà.

Trường An vẫn đứng đó, đôi mắt vô hồn, cả thân thể cũng trao gần cái chết.

Lục Cảnh Sinh nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, hắn nhanh chóng đưa Phục Linh ra, nhìn Trường An nói: “Anh đưa cô ấy tới rồi, em có thể xuống không?”

“Phục Linh!” Cô nhỏ giọng kêu, giọng nói khàn khàn.

“Là mình, Trường An, là mình!” Gió biển làm Phục Linh phải nói lớn tiếng, lòng của cô đau nhức, chầm chậm bước đến gần : “Trường An, cậu xuống đi, là mình đây.”

“Cám ơn.” Âm lượng rất nhỏ nhưng Lục Cảnh Sinh nghe thấy, nghe âm thanh trút được gánh nặng trong lòng cô, biết cô không còn ý định tự tử nên đi về biệt thự chuẩn bị dọn dẹp cục diện rối rắm sau này.

Sở Viêm, không phải là dễ đối phó.

Nhìn đôi chân cứng ngắc của Trường An, Phục Linh đi lên ôm lấy cô phòng ngừa cô té xuống, cẩn thận đỡ Trường An xuống, Phục Linh liền đánh cô một phát.

“Cái tên ngu ngốc.”

Nghe được cách chào hỏi kinh điển của Phục Linh, Trường An cười cười: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

Phục Linh ghé sát vào tai Trường An nói nhỏ: “Cậu mà xảy ra chuyện gì chắc Lạc Sâm sẽ đuổi giết mình tận chân trời góc biển.”

Bỗng dưng, hai tai Trường An đỏ chót.

Cô bây giờ thừa nhận mình có chút kích động, thừa nhận sự thật là mình nhớ Lạc Sâm.

“Trường An, cậu có biết ở đây là đâu không?”

“Mình chỉ biết ở đây là Mexico, những thứ khác hoàn toàn không biết.”

Phục Linh thở dài: “Đúng là phiền phức.”

Đi vài bước Phục Linh đột nhiên vịnh trán, cảm giác rất choáng váng.

Cảm giác đó lại tới.

Bờ cát xoay tròn, biệt thự xa hoa biến thành hai cái, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, cô dựa vào người Trường An, muốn hôn mê, tim cũng bắt đầu đau.

“Phục Linh, cậu sao vậy?” Trường An cực kỳ lo lắng.

Đau, trừ đau vẫn là đau.

Nhất định là virus tái phát.

Tay cô vô thức ôm bụng, cô lo lắng cho em bé, bởi vì đau mà trán đầy mồ hôi.

Trường An hoảng hốt, tính kêu người giúp.

Phục Linh cầm tay cô lắc đầu: “Đừng kêu, đỡ tớ vào nghỉ ngơi một chút, Trường An, bây giờ đừng tìm hắn ta, hắn là cứu tớ từ trong phòng thí nghiệm của Sở Viêm, bây giờ hắn đang phải đối mặt với tên Sở Viêm đang tức giận kia.”

“Vậy cậu làm sao bây giờ?”

Phục Linh cắn môi, cố nặn ra nụ cười: “Cái chuyện rắm lớn có một chút, ngủ một giấc thì xong thôi.” Đau đớn xuất hiện, trên mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi, Trường An trong lòng lo lắng, cắn răng đem Phục Linh kéo dậy, đỡ cô từng bước từng bước đi vào biệt thự.

Ở trong phòng, Lục Cảnh Sinh sắc mặt lạnh lùng bắt đầu phân phó những chuyện phải đối mặt kế tiếp, cũng không đề phòng cửa phòng họp bị người đẩy ra.

Thân thể nhỏ bé của Trường An đỡ lấy Phục Linh, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

“Lục Cảnh Sinh, cầu xin anh hãy cứu Phục Linh.”

Tim của hắn trong nháy mắt lại bắt đầu đau đớn, bảo những người khác đi ra, Lục Cảnh Sinh chậm rãi đi tới, sau đó cầm lấy tay Phục Linh, nhìn nét mặt cô một chút: “Đây là do virus phát tác.”

Trường An kinh ngạc: “Là virus gì? Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Hiện tại anh không thể trong chốc lát nói rõ với em.” Vừa nói, hắn nhận lấy Phục Linh từ tay Trường An, ôm ngang cô lên, sau đó sãi bước ra ngoài, lại đột nhiên dừng lại, nhàn nhạt nói: “Trường An, anh cũng không muốn để Phục Linh rơi vào cục diện rối rắm này, nhưng anh sẵn sàng làm như vậy______”

Không thể nghe thấy lời của hắn, Trường An đứng tại chỗ nhìn người nọ đi càng ngày càng xa, sau đó lên cầu thang, tình cảm của bọn họ cũng giống như khoảng cách đó, càng ngày càng xa.

Bất quá, cũng tốt, có thể chặt đứt nhớ thương của hai bên.

Lúc ôm Phục Linh trở lại phòng, Phục Linh đã ngủ mê man, cái trán cô đổ mồ hôi lấm

tấm, giống như vừa được vớt ra từ trong nước, Trường An yên lặng đứng cạnh cô, nhìn Lục Cảnh Sinh muốn rời đi, vội vàng gọi hắn lại: “Lục Cảnh Sinh, anh cứu cô ấy đi.”

“Anh bất lực ( =))) ), trong cơ thể cô ấy là loại virus nguy hiểm nhất do thuộc hạ của Sở Viêm nghiên cứu ra, trước mắt Michelle ( Mễ Hiết Nhĩ ) còn chưa nghiên cứu ra giải thể, cho dù anh muốn giúp em, cũng không có cách gì.”

Trường An lo lắng đến suýt khóc, cô lần nữa nhìn Lục Cảnh Sinh rời đi, quay đầu, không bao giờ… nhìn hắn nữa.

Cô hiện tại rất muốn rời cái nơi làm cho cô thời thời khắc khắc đều hít thở không thông.

Cô nhìn Phục Linh một cái.

Muốn rời đi, cô không thể, cũng không có cách nào.

***

Hai giờ sau, một chiếc phi cơ được chế tạo tốt nhất chậm rãi chạm đất trê