
ợc nghỉ ngơi một
chút, có gì mà không tốt chứ?”
Câu nói này khiến choCố Tiểu Ảnh như vừa bước ra khỏi giấc
mộng, cô như nghe được lời khuyên của caonhân, tạm thời tỉnh táo hẳn
lại, đột nhiên ngộ ra: “Ừ đúng rồi!”
Nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồingây cả người ra, vừa vui lẫn buồn, Đoàn Phỉ thực chẳng còn lời nào để nói, mãilát sau mới than thở: “Cố Tiểu
Ảnh, chị thật không hiểu, em ngốc tới mức nào,sao mà vẫn còn hứng thú
nói chồng mình ngốc nữa?”
Buổi tối trở về nhà,sau khi ăn cơm xong, nghĩ lại lời than
vãn của Đoàn Phỉ, Cố Tiểu Ảnh không nhịnđược, liền chạy tới phòng đọc,
đến bên Quản Đồng đang ngồi đọc sách nhìn trái,ngó phải, muốn xét xem
con người này rốt cuộc chỗ nào thông minh hơn mình.
Quản Đồng ngẩng đầulên khỏi chồng tài liệu, bối rối nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Ông xã à, anh thôngminh hơn em phải không?” - Cố Tiểu Ảnh hỏi lại đầy trịnh trọng.
“Anh á?” – Quản Đồngchưa kịp hiểu ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Phản ứng của anhkhông nhanh được như em, học thuộc,
viết chữ, làm việc cũng đều chậm hơn em,như thế chắc là không thể thông
minh bằng em được.”
“Nhưng vì sao mọi người đều nói anh thông minh hơn em?” - Cố Tiểu Ảnh bướctới, ôm lấy cổ của Quản Đồng rồi ngồi vào trong lòng anh. Đương nhiên lúc
trướcđó cô không quên đóng cửa phòng đọc lại, vì cô vẫn nhớ trong nhà
còn có bố mẹchồng nữa.
“Vậy phải xem là chuyệngì đã, chuyện lớn thì đàn ông chắc phải sáng suốt hơn phụ nữ rồi, còn chuyện nhỏthì phụ nữ chắc sẽ thấu hiểu hơn đàn
ông.” – Quản Đồng mỉm cười nhìn người vợ bénhỏ trong lòng mình.
Cố Tiểu Ảnh sờ sờ đầu,nghĩ ngợi một lát rồi kể hết những
chuyện Giang Nhược Dương và Đoàn Phỉ đã nóicho Quản Đồng, điểm cốt yếu
là ở chỗ: “Lưu Địch lại còn có chân trong với một vịlãnh đạo, mà bình
thường mọi người vẫn cảm thấy vô cùng chính nhân quân tử”. QuảnĐồng mỉm
cười lắng nghe lời kể của vợ, mải ngắm nhìn nét biểu cảm trên khuôn
mặtcô đầy sinh động, nên suy nghĩ có chút xao nhãng, đứa trẻ này chắc
chắn đã từngtham gia không ít cuộc ể chuyện, mà nếu không đoạt giải thì
thật là có lỗi vớinhững nét biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô ấy quá.
“Anh nói xem, anh nóixem, em không thể nhìn ra thì lẽ nào là
lỗi của em?” - Cố Tiểu Ảnh kể xong câuchuyện, nhìn Quản Đồng chẳng phản
ứng gì cả, liền đưa tay ra tóm lấy hai tai QuảnĐồng, ra sức kéo.
Quản Đồng nhíu mày lạikêu lên một tiếng, rồi gỡ hai tay của
Cố Tiểu Ảnh xuống khỏi tai mình, một taygiữ chặt lấy, tay còn lại ôm
vòng lấy vợ, trả lời: “Dù người ta có nói thế nào,em nghe để biết thế
thôi, em sau này chỉ cần biết mình nghĩ gì, rồi cứ theo ýmình mà đi. Anh ủng hộ em ở lại trường giảng dạy”.
“Nói như vậy anh sớmđã nhìn thấy em chậm chạp, ngốc nghếch
rồi.” - Cố Tiểu Ảnh trề môi: “Anh là vìmuốn thu nhận em sao?”
“Thu nhận em mà cònphát lương cho em?” – Quản Đồng cười cười
nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Là vì anh cảm thấyem coi như còn chút lý trí, chắc là chọn đường đi cũng không sai, có thể tiếp tụcđi tiếp được. Còn về
chuyện nghi kỵ lẫn nhau ấy không hợp với em, vì thế em yêntâm làm tốt
công việc giảng dạy của mình là được rồi. Người khác có leo nhanhlà
chuyện của người ta, đương nhiên cũng phải bỏ ra một số thứ mà mình
không muốnbỏ. Coi như là bù cho nhau, chẳng ai cần phải để ý tới ai cả,
rốt cuộc thì cũngchẳng có ai dám đem cuộc đời hay tiền đồ của mình ra mà đánh cược cả.”
Nghe xong một loạt, CốTiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, hình như trước nay cô
chưa từng nói tới nhữngchủ đề về giao tiếp xã hội như thế này với Quản
Đồng. trong lòng cô, Quản Đồng,con người thiếu kiến thức sinh hoạt
thường thức ấy, ngốc nghếch đến mức hộp giữtươi thực phẩm cũng không
biết. Cô cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi, sao người nhưQuản Đồng lại đạt
được tới vị trí ngày hôm nay? Nhưng nghe nói những lời nóinày, cô dường
như dần hiểu ra đôi phần.
“Nhưng, mình leo nhưthế có gọi là nhanh không? Mình đã phải bỏ ra những gì vậy?” - Cố Tiểu Ảnh lậptức hỏi lại, câu hỏi thật thể hiện t
Quản Đồng đành phảinhẫn nại trả lời: “Anh đã bỏ ra toàn bộ
thời gian rảnh rỗi của anh, bởi vì anhbiết bản thân mình không thông
minh, nên đành chim kém phải tập bay trước. Giốngnhư khi còn bé, môn
toán của anh không tốt, anh phải bỏ ra thêm vài tiếng đồnghồ hơn người
khác mới có thể thi tài và đạt thành tích ngang ngửa người ta.”
“Anh đang cạnh khóegì phải không?” - Cố Tiểu Ảnh liếc nhìn
Quản Đồng. “Anh thi toán được 128 điểm,em chỉ có 43, vậy em cũng là con
chim kém cỏi sao?”
“Em là học sinh ngànhnghệ thuật, làm sao mà so sánh được!” – Quản Đồng buông
Cố Tiểu Ảnh ra, đứnglên giữ lấy người cô rồi nhìn vào mắt mà nói: “Lo
chuyện tiền đồ tương lai làtrách nhiệm của đàn ông. Em là vợ chỉ cần
sống ôn hòa với lãnh đạo, đồng nghiệp,vui vẻ thoải mái dạy dỗ học sinh,
như thế là được rồi. Nhà chúng ta không cầnem phải quá xuất sắc nổi bật, cũng không cần em phải lãng phí tâm sức suy nghĩvề chuyện này. Em có
thời gian thì ở trong nhà viết sách kiếm tiền là được rồi,hai năm nữa
trong cơ quan thống nhất phân nhà ở theo mức kinh tế, anh tính cũngphải
h