
người con gái như cô sẽ
không cần theo đuôi ai, cũng chẳng cần dựa dẫmvào ai. Những ngày tháng
ấm áp, bình lặng, vụn nhặt, giản đơn… anh không thểcho cô.
Anh nghĩ, cô cũng đãsớm nhìn thấy những nỗi bất lực trong mắt anh. Anh xa quê hương tròn ba năm,sao bỗng quay về như không thế này?
Ban nhạc đẳng cấp thếgiới, lưu diễn suốt ngày, được tung hô
giữa hoa tơi và bóng bay… cuộc sống cógì mà ấm áp, thế nhưng đây lại là
cuộc sống anh muốn. Thành hay bại cũng vậy,anh đều không quay về.
Tóm lại, giữa họ bâygiờ như chim với cá, càng lúc càng xa cách.
(11) Tối hôm ấy, Quản Đồngđi làm thêm giờ, Tiểu Ảnh ở nhà một mình nấu mì. Hôm nào không có anh ở nhà, côđều lười xuống bếp. Lúc nấu mỳ,
cô lại nghĩ, hóa ra nấu ăn cũng là một môn nghệthuật sáng tạo. Cái gọi
là nghệ thuật củi lửa cũng phải có người biết thưởng thứcthì mới có động lực mà sáng tạo. Thế nhưng nhìn tấm lịch treo tường – cuối nămrồi – hội nghị này sự kiện nọ cứ xoay đi xoay lại, nên trong tháng cuối năm,
QuảnĐồng chưa ăn bữa tối nào ở nhà. Tiểu Ảnh hơi xót xa thở dài.
Vì ăn một mình nên bữaăn chẳng mấy chốc mà xong. Bảy giờ tối, cô đã dọn dẹp xong hết, ngồi trước máytính. Chẳng hiểu sao cô lại nhớ
đến Trần Diệp, nhớ lại lúc hai người gặp nhau ởsiêu thị, khi những hạt
tuyết bay bay ngoài trời lạnh, anh vẫn y như ngày xưa,vẫn cẩn thận giúp
cô đội chiếc mũ trên áo choàng lông. Cô hơi ngần ngại, lặng lẽtránh né,
anh vẫn ngang bướng không chịu buông tay, lặng thầm qun cho cô rồinhìn
cô mỉm cười. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn như có như không của
nhữngcô gái qua lại đều đổ dồn vào anh. Đi đâu cũng thế, anh luôn nổi
bật.
Tiểu Ảnh không phải
mộtcon ngốc, cô biết năm ấy khi Trần Diệp ra đi, trong lòng anh tràn đầy trông đợi,nhưng đó chỉ là sự lưu luyến mà thôi, còn anh biết mình sẽ ra đi không trở lại.Cô chỉ không hiểu tại sao anh không nói gì, tại sao
anh biết sau ba năm cô vẫnkhông đi tìm anh
Hoặc cách giải thíchduy nhất là: họ quá giống nhau, họ chỉ
cần nhìn vào mình là biết người kia đangmuốn gì. Anh không thể mang lại
điều gì cho cô, cũng không hứa hẹn. Tóm lại, TrầnDiệp luôn luôn sáng
suốt. Thế bây giờ thì sao?
…
Cô đứng dưới cơn mưatuyết, nhìn nụ cười của anh mà tâm hồn
như bay đi mất. Cho đến khi anh khẽ thởdài, đưa túi đồ cho cô, vỗ vai:
“Lên xe đi” thì cô mới bừng tỉnh, thấy chiếctaxi anh vừa vẫy. Cô ngồi
vào trong, anh đóng cửa lại, vẫy tay, làm dấu qua cửaxe. Cô hiểu, giống
như mỗi lần anh tiễn cô ra bến tàu: “Về tới nhà thì gọi điệncho anh.”
Tháng chạp, trời tối nhanh. Tiểu Ảnh trông ra ngoài cửa xe, những
bôngtuyết lấp lánh trong ánh đèn đường, còn Trần Diệp đang đứng dưới
tuyết im lặng.
Tiểu Ảnh
bỗng thấynhói lên trong lòng. Cô không còn yêu anh nữa, nhưng điều kỳ lạ là vẫn thấythương anh. Cô không biết cuộc sống của anh ở nước ngoài có
tốt không, nhưngnhìn những lời anh nói từ đáy mắt, cô biết, song song
với việc nâng cao trình độnghệ thuật, anh đã phải cực khổ lắm.
Lạ thay, cô lại nhớra người bạn cùng phòng hồi học đại học - Tang Lý.
Giờ nghĩ lại, Tang Lýhọc thanh nhạc, hay Trần Diệp học nhạc
cụ, họ đều giống nhau cả đấy chứ? Cũng đềuvì ước mộng của mình mà vứt bỏ bao thứ. Thật kì lạ, những người xung quanh TiểuẢnh tại sao đều có khát khao, có lý tưởng, thậm chí có thể đánh đổi một số ngườiđể đạt tới
những thứ đó?
Tất nhiên,
cũng có thểđó chỉ là trùng hợp. Thế giới rộng lớn, thế nào cũng đầy
những người như Tiểu Ảnh,tuy chưa được đứng dưới ánh đèn sân khấu, nhưng có thể nhẹ nhàng biến cuộc sốnggiản đơn thành một khát khao đáng theo
đuổi.
Dưới ngọn đèn ấm, TiểuẢnh thở hắt một hơi, mở chiếc máy tính
xách tay tiếp tục viết nốt những dòng tiểuthuyết dang dở. Cuốn sách tên
là “Khúc biệt ly”. Trước đây cô từng nói với TangLý: “Sẽ có một ngày tớ
viết cho cậu cuốn sách tên là “Khúc biệt ly”. Tang Lý cười:“Nhớ chia cho tớ một nửa nhuận bút.” Lúc nói câu đấy là lúc Tang Lý bước ra khỏiphòng chiếu phim. Tang Lý kể và đếm cho cô nghe những ngôi sao thường qua lại gầnnhà mình. Tiểu Ảnh kinh ngạc hét lên. Đó là những năm tháng tuyệt
nhất trong đờiTang Lý. Trong bản thảo của Tiểu Ảnh, đó là những năm
tháng rực rỡ sắc màu. Sốngtrong những năm tháng ấy, không ai có đủ dũng
cảm để có những đổi thay làm chuaxót lòng người.
Thế nên, trong cáikhoảng thời gian dài ấy, cuốn tiểu thuyết
không quá một trăm nghìn chữ này bị bỏqua một bên. Tiểu Ảnh không nỡ oán trách bạn thân của mình, nhưng cũng không muốnviết một cuốn tiểu thuyết không có thăng trầm. Cô chuyển sang viết truyện thiếunhi, cũng vài
quyển bán được, danh tiếng cũng khá. Thế nhưng, ngay lúc ấy, điệnthoại
của Tang Lý lại không liên lạc được.
Ban đầu, Tiểu Ảnhtrách thầm: “Đổi số mà không báo cho ai
biết!” Về sau mới phát hiện ra rằng, cólẽ đó không phải là đổi số, mà là đã biến mất. Lúc ấy, cô hận không thể cầm daomóc mắt gã đó, cô đay
nghiến nói:
- Anh làm mất cô ấymà còn vác mặt đến hỏi tôi à? Thẩm Tiệp, tôi nói cho mà biết, nếu
Tang Lý có bềgì thì tôi rủa anh chết không nhắm mắt!
…
Từ ngày ấy, cô viết lạicuốn “Khúc biệt ly”. Cô viết với tất