
An An ở dưới
nhà. Bà Diệp tự tay bê một đĩa dâu tây đã rửa sạch ra, đặt lên bàn uống trà và
gọi họ ra ăn hoa quả.
An An thích thú bỏ ngay miếng ghép trên tay xuống chạy
ra bốc dâu ăn. Thời Tiêu nhanh tay tóm chặt cô bé lại, nói: "Rửa tay đã
rồi mới được ăn, không là trong bụng sẽ có giun đấy!"
Nói rồi liền ôm cô bé đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Lâm Yến không nén được cười: "Anh cả nên có một
đứa đi thôi!"
Bà Diệp cũng hùa theo: "Đúng đấy, An An đã bảy
tuổi rồi, ở tuổi Tiêu Tiêu bây giờ có thai là tốt nhất, sinh cũng nhanh hồi
phục!"
Thời Tiêu dắt tay An An đi ra, vừa hay nghe được câu
này, trong lòng vô cùng bối rối. Câu này lần trước bà Diệp đã nói riêng với cô
rồi, chỉ có điều, chuyện con cái giữa cô và Diệp Trì có cái gì đó không mấy
chân thực.
Lâm Yến xiên một quả dâu đưa đến tay con gái, nói
chuyện phiếm: "Em nhớ là chị dâu tốt nghiệp đại học A thì phải!"
Thời Tiêu khựng người, nuốt vội quả dâu trong miệng
rồi gật đầu.
- Khoa em dạo này có mời một tiến sĩ tâm lý từ nước
ngoài mới vốt nghiệp đại học A, là một người có tài, đúng là hiếm có!
Thời Tiêu hơi ngẩn người rồi đột nhiên nhớ ra chuyện
Tưởng Tiến từng nói với mình, liền hỏi: "Có phải là họ Tưởng không?"
Lâm Yến cười: "Đúng là họ Tưởng, Tưởng Tiến. Sao?
Chị quen anh ta à? Giảng đường của anh ta lúc nào cũng đông nghẹt, người đến
nghe toàn là các cô gái trẻ, đúng là rất hấp dẫn!"
Thời Tiêu cười: "Tiền bối Tưởng chính là một
hotboy khi còn học ở trường đại học A bon tôi đấy!"
Đúng lúc ấy Diệp Trì đi ra, nghe được câu này liền
nhướng mày: "Tiền bối Tưởng? Ai thế?"
Thời Tiêu chợt đưa tay lên sờ sờ sợi dây chuyền trên
cổ trong vô thức. Diệp Trì chợt hiểu ra, mặt mày sầm sì, ngồi xuống bên cạnh
Thời Tiêu, nói:
- Lâm Yến, cái gã Tưởng Tiến ấy có thật tốt như em nói
không? Có vẻ hơi bị nói quá thì phải!
Diệp Sinh lắc đầu: "Mấy hôm trước em có đến
trường đón Lâm Yến, vô tình gặp mặt anh ta, đúng là một thanh niên khôi ngô
tuấn tú, trông không hề tầm thường!"
Cơn ghen bỗng ập đến, Diệp Trì ôm lấy Thời Tiêu, nói:
"Hôm nào anh cũng phải đến gặp thử mới được, nhân tiện cảm ơn anh ta đã
quan tâm đến Tiêu Tiêu nhà anh!"
Thời Tiêu chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt hắc ám của anh
ta. Lâm Yến đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi cười: "Hình như hai người
cũng không cùng một khoa, hơn nữa anh ấy còn hơn Tiêu Tiêu mấy tuổi, hai người
làm sao quen nhau thế?"
Diệp Trì mở to mắt nhìn Thời Tiêu. Cái nhân duyên này
thật đúng là chẳng biết nói làm sao. Thời Tiêu cắn chặt môi, hồi lâu chậm rãi
nói: "Ừm, lần đó tôi đi xe đạp đâm phải anh ấy, thế là quen nhau!"
Diệp Trì lạnh lùng nói: "Trường A to như thế, em
đúng là biết đâm nhau đấy nhỉ, đâm ngay anh chàng hotboy của trường!"
Thời Tiêu nhíu mày,Diệp Trì hồi lâu không nói. Diệp
Sinh khẽ đằng hắng: "Chuyện đó… Chị Tiêu, chuyện vào Đảng của chị giải
quyết đến đâu rồi?"
Thời Tiêu lắc đầu. Diệp Trì liền choàng vai cô:
"Cô ấy ngốc như thế thì biết gì chứ. Anh đã bảo làm ở cái bộ phận ấy làm
gì, chẳng có màu mè gì đâu. Diệp Sinh , em xem có thể giúp cô ấy chuyển đi đâu
không?"
Bà Diệp cũng phụ họa: "Mẹ thấy cũng phải. Diệp
Sinh, con phải để ý thử, kiếm việc gì nhẹ nhàng một chút!"
Thời Tiêu vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, con
làm việc ở đây cũng tốt lắm mà!"
Diệp Sinh lại tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Với học vấn
của chị, làm một cán bộ nhỏ đúng là mai một nhân tài, để em xem có chỗ nào tốt
rồi giúp chị chuyển!"
Thời Tiêu làm sao nói xen vào được, chuyện này coi như
đã được định đoạt.
Xe vừa lăn bánh, mặt Thời Tiêu đã xị ra, Diệp Trì mặc
kệ cô. Đến khi về đến tầng hầm để xe, Thời Tiêu mới u uất nói: "Hôm nào anh
nói chuyện với em trai anh, em không muốn chuyển việc, công việc hiện nay của
em đang làm rất ổn!"
Diệp Trì tháo dây an toàn, hừ giọng: "Em chớ có
xị cái mặt ra, anh nói chuyển là chuyển! Cái gì mà làm rất tốt, em tưởng anh
không biết đấy à? Cái gã sếp của bọn em sắp coi bọn em như gái tiếp khách rồi,
người khác anh không quan tâm, nhưng vợ của Diệp Trì này đâu thể để cho họ chà
đạp như vậy được!"
Thời Tiêu giật nảy: "Làm sao anh biết?"
Diệp Trì đột nhiên xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt
cô hồi lâu: "Sao, còn có chuyện giấu anh phải không?"
Tim Thời Tiêu đập thình thịch, cúi gằm mặt, gạt tay
anh ra: "Anh nói nhăng cuội gì vậy?"
Diệp Trì vốn dĩ chỉ tiện miệng hỏi vậy, nhưng vẻ chột
dạ của Thời Tiêu khiến cho anh hoài nghi. Anh nheo nheo mắt: "Không phải
có chuyện gì giấu anh thật đấy chứ?
Thời Tiêu chẳng buồn đếm xỉa, mở cửa xuống khỏi xe.
Diệp Trì lắc đầu mỉm cười, mình đúng là nghi vớ nghi vẩn. Đường đường là Diệp
thiếu gia, không ngờ cũng có ngày hôm nay. Nếu là một năm trước, ai dám nói anh
sẽ trở nên lép vế trước một người phụ nữ như thế này?
Hôm qua Hồ Quân gọi điện nói với Diệp Trì tối hôm đó
tại nhà hàng Cẩm Giang hình như nhìn thấy Thời Tiêu với mấy cô gái đi tiếp
khách. Thông tin của Hồ Quân chắc chắn không sai. Diệp Trì chỉ suy nghĩ một lát
liền hiểu ra ngay đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Hồ Quân nói, bọn họ mỗi lần đi tiếp kh