Disneyland 1972 Love the old s
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 7.5.00/10/377 lượt.

ng dám tưởng tượng, nếu như Diệp Trì biết

chuyện hôm nay, anh ta sẽ phản ứng ra sao. CònHứa Minh Chương, cô cũng thật sự

sợ phải gặp lại anh. Bốn năm trước, sau khi cô tuyệt tình làm tổn thương anh,

anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương ấy. Trong lòng Thời Tiêu chợt thấy xót

xa vô cùng.

Nửa đêm, Diệp Trì đột nhiên về nhà, Thời Tiêu giật

mình. Diệp Trì bỏ hành lý xuống, đến gần sờ trán Thời Tiêu. Cô gạt tay anh ra,

trừng mắt: "Chẳng phải anh bảo sẽ đi một tuần ư?"

Diệp Trì bật cười, thay quần áo ngủ rồi lật chăn ra,

nằm xuống bên cạnh Thời Tiêu, tay dang rộng ôm cô vào lòng, lí nhí nói:

"Anh về trước, ngủ thôi bà xã, anh mệt quá!"



Có lẽ bởi vì tối hôm trước ăn mặc quyến rũ quá nên hôm

sau Thời Tiêu ốm thật, đầu đau như búa bổ, đau họng, nghẹn mũi, sổ mũi, chảy

nước mắt,… dấu hiệu của bệnh cảm cúm, không thể không gọi điện xin nghỉ làm,

trong lòng cô lại thầm thở phào.

Nói thực lòng, giờ bảo cô tiếp tục đối diện với Hứa

Minh Chương, cô tự thấy mình không đủ dũng khí, hơn nữa, Thời Tiêu cười khổ,

biết đâu sau tối qua, anh ấy càng thêm hận cô. Xét cho cùng thì từ đầu đến cuối

đều không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của cô, có lẽ tất cả là do

số phận của hai người đều đã được an bài từ trước rồi.

Thời Tiêu không tin vào số mệnh, nhưng đến ngày hôm

nay, cô thật sự có hơi tin. Cô xụt xịt mũi, lấy giấy ăn xì mũi rất to, đúng lúc

Diệp Trì bước vào, nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của cô liền bật cười. Điểm này

của vợ anh là đáng yêu nhất, chẳng hề biết làm bộ làm tịch gì cả.

Cứ lấy ngay chuyện xì mũi ra mà nói, anh sống ba mươi

tư năm nay, chưa có cô gái nào làm vậy trước mặt anh, bao gồm cả Cẩm Phong lúc

còn nhỏ. Nhưng Diệp Trì cảm thấy vợ anh làm vậy thật đáng yêu. Mũi đỏ lên, mắt

cũng đỏ, trông thật tội nghiệp, giống hệt như một con thỏ non ngơ ngác.

Anh nhoẻn miệng cười, lại gần cô, áp sát trán mình vào

trán cô để đo nhiệt độ, cô hơi sốt. Anh cúi đầu hôn lên mũi cô: "Ăn cơm

xong anh sẽ đưa em đi khám!"

Thời Tiêu lại rút một tờ giấy ăn ra, xì mũi rồi nói

giọng nghèn nghẹt: "Em không đi đâu, em uống thuốc rồi, nghỉ ngơi vài ngày

là khỏi thôi

Diệp Trì nâng mặt Thời Tiêu lên, trong ánh mắt đen láy

thoáng qua một chút dịu dàng: "Sợ tiêm chứ gì?"

Thời Tiêu mặt đỏ bừng, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn

anh. Diệp Trì khẽ cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô giống như đang

dỗ dàng trẻ con: "Anh đưa em đi gặp chú Phan, chú ấy có kinh nghiệm, đảm

bảo không đau chút nào, có được không?"

Trái tim Thời Tiêu chợt ấm áp, nước mắt trào ra. Cô

còn nhớ trước đây từng đọc một bài viết, trong đó có nói, con gái lúc ốm yếu là

yếu đuối nhất, nếu như lúc nào đàn ông đối xử tốt với họ, anh ta đã thành công

được quá nửa.

Vùi đầu vào trong lồng ngực thoang thoảng hương thơm

nhẹ nhàng của Diệp Trì, đột nhiên Thời Tiêu chẳng muốn động đậy, mặc cho cơn

mưa ngoài kia có điên cuồng như thế nào, chỉ cần núp trong vòng tay của người

đàn ông này, tất cả mọi thứ đều sẽ yên ổn.

Trái tim Diệp Trì như muốn tan ra, mặc dù kể từ lúc

kết hôn, Thời Tiêu chưa từng từ chối những cử chỉ thân mật của anh, nhưng cho

dù hai cơ thể có quấn lấy nhau chặt đến đâu, Diệp Trì cũng có thể cảm nhận được

khoảng cách giữa hai người. Thứ cảm giác này chỉ có thể cảm nhận chứ không thể

nói thành lời. Nhưng giờ mặc dù cô chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hai cánh

tay bé nhỏ luồn qua nách anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, nhưng Diệp Trì có thể

cảm nhận được rất rõ ràng sự yếu đuối và dựa dẫm trào ra từ trong tim cô. Diệp

Trì chợt nảy ra ý nghĩ hết sức hoang đường đó là, nên cứ như thế này mãi mãi,

cho đến khi chết đi thì tuyệt biết mấy.

Nói thực lòng, đến giờ Diệp Trì không thể hiểu nổi với

tính cách cứng nhắc và nhát gan như Thời Tiêu, sao đột nhiên lại có dũng khí

kết hôn chớp nhoáng như vậy. Anh biết rõ lúc ấy cô hoàn toàn không biết anh,

mặc dù những tin đồn về anh ngập tràn các mặt báo, cuộc sống riêng tư có thể

nói là ăn chơi sa dọa. Cô nhóc này lại chẳng buồn để tâm đến những bài báo, tạp

chí mang tính thị trường ấy. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh kinh ngạc

khi biết cô tốt nghiệp trường quản lý thương mại. Ngôi trường ấy rất nổi tiếng,

những sinh viên tốt nghiệp ở đây đều là những người tài của xã hội, thể mà

không hiểu Thời Tiêu đã "chui" vào trường ấy kiểu gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Trì không nén nổi tò mò, liền hỏi

Thời Tiêu. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, vẻ bất mãn: "Cái gì? Em

dựa vào thực lực của mình vào đó đấy! Hồi ấy thành tích của em còn được trường

cấp ba viết lên băng rôn, treo trước cổng trường cho các đàn em học hỏi nữa

nhé. Hồi học cấp ba, em là học sinh xuất sắc nhất của trường đấy!"

Nói rồi cô lại xụt xịt mũi.

Diệp Trì không nhịn được cười, chìa cho cô một tờ giấy

ăn: "Thôi được rồi, vợ anh là học sinh xuất sắc, một cán bộ kế hoạch hóa

gia đình tài đức vẹn toàn, tư tưởng tiến bộ…"

Thời Tiêu vung tay đấm vào người Diệp Trì, tức tối

nói: "Rõ ràng anh không tin, còn cười nhạo em. Được rồi, tí nữa em sẽ lấy

bằng khen hồi học cấp ba ra cho anh xem,