
để xem anh còn dám không tin
không!"
Diệp Trì ôm cô đứng dậy, đi ra ngoài: "Anh tin,
anh tin là được chứ gì! Xuống ăn sáng thôi, anh nấu cháo rồi. Ăn xong anh đưa
en đi bệnh viện, em sốt thật rồi!"
- Anh đặt em xuống, em tự đi được, cứ ôm em suốt thế
làm gì, em có phải trẻ con đâu!
Diệp Trì nhướng mày: "Cưng à, anh thích ôm đấy,
ai cấm được nào?"
Thời Tiêu trừng mắt: "Đúng là mặt dày!"
- Anh mặt dày đấy, mặt dày trước vợ anh mà, đâu ai
biết đâu?
Nói rồi Diệp Trì ghé vào tai Thời Tiêu thì thầm một
câu càng "mặt dày" hơn. Mặt Thời Tiêu đỏ bừng lên, tức tối đấm anh
mấy cái, miệng la lên: "Đồ mặt dày, mặt dày!"
Vốn từ vựng của cô nghèo nàn quá, khiến cho Diệp Trì
không nhịn được cười.
Thời Tiêu ăn không nhiều, vì họng đau, cứ nuốt nước
bọt cũng thấy đau chứ đừng nói là ăn cháo, phải ăn đúng là cực hình. Ăn được
mấy miếng, sống chết gì cô cũng không chịu ăn nữa. Diệp Trì đành phải đi hâm
nóng sữa cho cô, bảo cô uống rồi vội vàng đưa cô đến bệnh viện Nhân Dân.
Chú Phan từng gặp qua Thời Tiêu một lần, lần trước cô
và Diệp Trì đến chỗ chứ Phan ăn cơm, nhưng hôm ấy chú lại đi kiểm tra sức khỏe
c Diệp tướng quân. Chú Phan có thể coi là người thân trong nhà, đối với việc
Diệp Trì đột ngột lấy vợ, ông vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Ông còn nhớ mấy tháng trước, ở hội quán, vẫn còn thấy
Diệp Trì ôm hôn một cô gái vô cùng xinh đẹp nào đó, thế mà sao mới chớp mắt đã
lấy vợ rồi, hơn nữa lại còn là một cô gái vô cùng ngây thơ thuần khiết nữa chứ?
Chú Phan rất có ấn tượng với Thời Tiêu, nói thực lòng,
mới đầu ông cũng thấy lo cho cô bé. Với bản tính phong lưu của Diệp Trì, thật
khó mà nói trước được điều gì.
Thế nhưng hôm này thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Trì,
cái vẻ ung dung thường ngày bỗng chốc biến mất, tay ôm chặt vợ bước vào phòng,
luôn miệng bảo ông xem giúp bệnh tình ra làm sao. Nói thật lòng, chú Phan mới
đầu cũng bị Diệp Trì làm cho phát hoảng, tưởng rằng Thời Tiêu bị mắc bệnh gì
ghê gớm lắm. Kiểm tra rồi mời biết chẳng qua chỉ là bị cảm cúm với viêm amidan
mà thôi. Thấy thế chú Phan liền không nhịn được cười. Kê đơn xong, chú Phan
thấy Diệp Trì dịu dàng dặn vợ ở lại đây chờ anh ta rồi mới ra ngoài đi mua
thuốc.
Diệp Trì ra ngoài rồi, chú Phan mới mỉm cười nói:
"Thằng nhóc này thay đổi nhiều thật! Đều nhờ công lao của cháu đấy!"
Thời Tiêu ngây người, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hiền
từ của chú Phan, mặt mày ngơ ngạc không hiểu ra làm sao. Chú Phan vỗ vỗ vai
Thời Tiêu, không nói gì thêm.
Lấy thuốc xong, hai người ra khỏi phòng khám. Lúc đi
ngang qua phòng cấp cứu, trước mặt có một người đàn ông hối hả chạy vào. Thời
Tiêu cúi đầu nên không để ý. Lúc đi ngang qua, người ấy hơi khựng lại rồi cất
tiếng gọi: "Thời Tiêu…"
Diệp Trì ôm Thời Tiêu quay lại nhìn, đối phương đã lại
gần, đưa mặt nhìn Diệp Trì rồi quay sang nhìn Thời Tiêu, vẻ mặt có chút kinh
ngạc và châm chọc: "Quả nhiên là cô, tôi còn tưởng là mình nhận nhầm người
cơ. Xem ra cô sống cũng tốt đấy chứ nhỉ!"
Thời Tiêu hơi khựng lại, là Lục Nghiêm, anh em kết
nghĩa với Hứa Minh Chương, hồi đó không ít lần làm kỳ đà cản mũi hai người. Sau
khi chuyện đó xảy ra, Hứa Minh Chương thì chẳng làm gì, trong khi Lục Nghiêm
lại "tặng" cho cô một bạt tai. Thời Tiêu không để bụng chuyện cái tát
ấy, dù gì anh ta với Hứa Minh Chương cũng có giao tình thân thiết. Về sau Hứa
Minh Chương ngoài, cô cũng không gặp lại Lục Nghiêm nữa. Thế mà hôm nay tình cô
lại gặp anh ta ở đây, đúng là quá bất ngờ.
Diệp Trì hơi nhíu mày, ánh mắt sắc nhọn dò xét gã đàn
ông trước mắt. Mặc dù mặc đồng phục màu đen của viện kiểm sát nhưng toàn thân
lại toát lên vẻ bất cần, khinh khỉnh. Vẻ khinh khỉnh này Diệp Trì chẳng còn lạ
lẫm gì. Những người trong giới của anh đều có cái vẻ này, vì vậy anh có thể
nhận ra ngay hai người họ từng quen biết nhưng không mấy tình cảm. Hơn nữa ánh
mắt mà người đàn ông này nhìn Thời Tiêu dường như có chút châm chọc và bất mãn.
Thời Tiêu cắn chặt môi rồi chào hỏi: "Chào anh Lục, lâu lắm không
gặp!"
Lục Nghiêm nhướng mày: "Đúng là lâu lắm không
gặp! Tôi cứ tưởng cả đời này tôi không gặp lại cô nữa, xem ra cô sống cũng tốt
đấy chứ!"
Mặt Thời Tiêu chợt biến sắc:
- Anh đến đây thăm bệnh nhân à?
Lục Nghiêm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Diệp
Trì đứng bên cạnh, chậm rãi nói: "Ừ, một người bạn mới nhập viện!"
Ngồi vào xe, Diệp Trì thắt dây an toàn cho Thời Tiêu,
khẽ cười: "Xem ra thời đại học của em cũng thú vị phết nhỉ, nói thực lòng,
anh không ngờ đấy!"
Thời Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn anh vẻ cảnh giác:
"Anh nói thế là có ý gì hả?"
- Anh chẳng có ý gì cả, chỉ hơi tò mò thôi, trưa nay
em muốn ăn gì?
Các dây thần kinh của Thời Tiêu chợt chùng xuống, có
khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu. Diệp Trì vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng dỗ dành:
"Anh nhớ là em thích ăn mỳ Ý, để anh làm cho em ăn nhé!"
Thời Tiêu mở mắt, không kiềm chế được liếc nhìn anh.
Một người đàn ông thế này mà dịu giọng dỗ dành mình, thật sự khiến người ta khó
mà từ chối. Thế nên cô liền gật đầu.
Diệp Trì mỉm cười, nghiêng người hôn lên trán cô