
công rồi nghề, không có việc gì làm phải
không? Không cần anh đưa, tôi tự đi được….
Cánh cửa khép lại, ngăn cách giọng nói của hai người
đó ở bên ngoài, Diệp Trì lắc đầu, Thời Tiêu không nhịn được phì cười. Một người
ngang ngược, vô lối như Diệp Trì mà cũng có biểu cảm này ư? Đúng la hiếm gặp
hơn cả UF
Trải qua một phen hú vía, nhưng sau chuyện này, Diệp
Trì lại trở thành kẻ được lợi nhất. Biểu hiện của vợ anh tối hôm đó khiến anh
biết được, “tiềm lực” của vợ là vô cùng, đang chờ được “khai thác”. Kể từ đó về
sau, Diệp Trì bắt đầu giở đủ trò.
Ra viện, hai người về nhà bố mẹ ở, dù gì bụng Thời
Tiêu cũng ngày một to ra, đã qua sáu tháng, cái bụng lồi ra như cái trống rồi.
Lúc Diệp Trì đi làm lại, Thời Tiêu cũng chuẩn bị sinh.
Cả nhà họ Diệp đều chìm trong cái không khí háo hức chờ đợi một sinh mệnh bé
nhỏ sắp chào đời.
Tháng Mười, trời vào thu, nhận được thiệp mời của nhà
họ Hồ, Hứa Minh Chương và Hồ Đình Đình làm đám cưới..
Diệp Trì ngồi dưới giường rửa chân cho vợ, bụng Thời
Tiêu đã to, hoàn toàn không thể cúi gập lưng, chân cũng bị sưng phù, tối nào
cũng phải ngâm chân trong nước âm thì đêm ngủ mới ngon.
Diệp Trì xót vợ lắm. Anh nghĩ, chỉ một lần này thôi,
sau này họ sẽ không sinh con nữa. quá vất vả!
Diệp Trì lấy khăn bông lau khô, cuốn chân Thời Tiêu
lại rồi đặt lên giường, sau đó đi đổ chậu nước rồi quay lại, nhìn thấy Thời
Tiêu đang ngẩn ra nhìn tấm thiệp mời, trong lòng không khỏi chua xót:
- Có cảm nhận gì, có thể chia sẻ với chồng em một chút
không?
Thời Tiêu đặt tấm thiệp cưới ở trên tay xuống, lườm
Diệp Trì một cái sắc lẻm. Diệp Trì lên giường, ôm lấy Thời Tiêu, tay đưa ra
sau, nhẹ nhàng mát xa vùng eo cô:
Hồi lâu sau, Thời Tiêu mới nhẹ nhàng nói:
- Có cảm nhận gì được chứ, chỉ có điều em cảm thấy
duyên phận con người thực ra rất khó nói, có thể duyên phận của ai với ai đó đã
được sớm an bài, có làm thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn là người được an
bài mà thôi!
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, chớp chớp mắt,
nhoẻn miệng cười rực rỡ:
- Hình như em chưa từng nói với anh nhỉ? Chồng ơi, em
yêu anh!
Đôi lời của tác giả: Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Lần đầu tiên viết một cuốn truyện không phải là tái sinh. cũng không phải xuyên
không, lời văn lủng củng, không xuôi cho lắm, cứ cảm thấy vẫn chưa lột tả được
cái mình muốn, không thể hiện lên từng con chữ hoặc biểu hiện chưa được sâu
sắc, thế nhưng các bạn đọc vẫn ủng hộ đến cùng khiến cho Hân Hân Hướng Vinh
giành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng. Tôi xin lần nữa bày tỏ lòng cảm
ơn đến các bạn đọc thân yêu! Tôi cảm thấy mình có chút tiến bộ qua từng cuốn
truyện, hi vọng mọi người có thể nhận ra được điều đó. Tôi sẽ kiên trì viết
tiếp, đưa những câu chuyện thú vị vào lòng độc giả! Xin cảm ơn!
Nửa đêm, Thời Tiêu cảm thấy bụng đau dữ dội, đau như
là bị thống kinh. Cô mở to mắt nhưng không dám động đậy, Diệp Trì rất bận rộn,
gần đây mới khởi công công trình ở ngoại tỉnh. không biết có vấn đề gì mà
thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi, chẳng khác gì nhà du hành vũ trụ.
Thời Tiêu biết anh có thể không phải vất vả như thế,
cô cũng bảo anh ở luôn bên ấy mà giám sát, bên này dù gì cũng có mọi người
trông nom rồi, bên cạnh còn có bà Diệp, còn có dì giúp việc, sẽ không có chuyện
gì đâu.
Nhưng Diệp Trì là một con lừa cứng đầu, nhất khoát
không nghe, một mực đòi lúc con trai ra đời, người đầu tiên nhìn thấy nó phải
là anh, anh phải để cho con trai anh biết ai mới là đại ca, ấu trí hết biết!
Thời Tiêu lúc ấy phì cười:
-Sao, cảm thấy bị đe dọa à?
Diệp Trì hừ giọng:
- Thằng nhóc này chưa ra đời mà em nhìn Diệp tướng
quân nhà ta đi, cái mặt lạnh như tng băng cả vạn năm tự nhiên lại biết cười mới
lạ chứ. Bộ dạng của bố bây giờ, anh và Diệp Sinh chưa nhìn thấy bao giờ, đợi
thằng nhóc này ra đời rồi còn đến thế nào nữa? Anh phải chấn áp nó ngay từ đầu!
Thời Tiêu dở khóc dở cưi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đây
chẳng qua là cái cớ của Diệp Trì mà thôi, là anh lo lắng cho cô, càng đến gần
ngày cô chuẩn bị sinh, tâm trạng của Diệp Trì càng trở nên căng thẳng, nhất là
lúc nửa đêm, cô cứ hơi có động tĩnh gì là Diệp Trì lại làm toáng lên.
Thời Tiêu nói: “Hay là chúng ta nhập viện trước, có y
tá chăm sóc, anh không cần phải lo lắng nữa!”
Bà Diệp nói:
- Đợi có dấu hiệu hẵng đi cũng chưa muộn mà. Có đi sớm
cũng chả có tác dụng gì. Ở trong bệnh viện ăn uống chán lắm, dù gì ở nhà vẫn
hơn!
Chú Phan cũng bảo ở nhà, nói rằng tâm trạng của bà bầu
phải thật thư thái, không được căng thẳng.
Nhưng Thời Tiêu thật sự rất xót Diệp Trì, làm xong
công việc lại tất tả chạy về nhà mát xa chân cho cô. Mặc dù ngày não cũng gặp
nhưng Thời Tiêu có cảm giác Diệp Trì gầy đi nhiều lắm.
Thời Tiêu nói chuyện này cho Quyên Tử nghe liền bị
Quyên Tử mắng cho cô một trận, nói cô là đồ vô dụng.
- Đàn bà lúc có bầu là lúc phải biết làm cao. Trong
bụng có cái sinh mệnh ấy có thể danh chính ngôn thuận sai bảo thằng đàn ông, để
hắn biết để có mấy giây cực khoái của hắn, phụ nữ chúng ta phải trả giá bằng
hơ