
n
giận chính bản thân mình, rõ ràng là muốn chiến tranh lạnh với Diệp Trì để cho
anh được một bài học, thế mà làm sao cuối cùng lại để Diệp Trì được như ý.
Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy là Thời Tiêu lại bực mình,
cô trừng mắt nhìn Diệp Trì. Diệp Trì cười đắc chí như con mèo vừa ăn được cá,
ghé vào tai cô thì thầm:
- Đợi khi nào anh khỏi, chúng ta thử lại lần nữa nhé!
Thời Tiêu hậm hực dìu anh ngồi lên giường: “Muốn thử
thì tự anh thử đi!”
Diệp Trì ôm lấy cổ vợ, hôn cô một cái rồi thì thầm:
“Chẳng nhẽ em không thích chắc, ban nãy ai rên…”
Thời Tiêu vội vàng bịt miệng Diệp Trì lại: “Không được
nói, không được nói!”
- Ok, ok, ok! Không nói thì không nói chúng ta làm là
được rồi!
Chợt có tiếng gõ cửa phòng, chú Phan bước vào, kiểm
tra cánh tay và chân Diệp Trì, ngoảnh đầu sang hỏi Thời Tiêu: “Tối qua có bị ho
không?”
Thời Tiêu ngẩn người rồi lắc đầu: “Không ạ, lúc ở
Trùng Khánh thì có hơi, cũng không nghiêm trọng lắm. Sao thế chú, có vấn đề gì
à?”
Mắt chú Phan sáng lấp lánh: “Không sao, cái thằng Diệp
Trì này, từ bé đến lớn như sức trâu, có thể làm sao được?”
Có lẽ do ban sáng bị nhiễm lạnh nên đến đêm Diệp Trì
bắt đầu hơi sốt. Lúc trước ở Trùng Khánh thỉnh thoảng cũng bị sốt, bác sĩ nói
do xương bị nứt gây viêm máu tụ, dẫn đến bị sốt, đợi chỗ sưng viêm tiêu đi sẽ
khỏi.
Thời Tiêu lấy thuốc hạ sốt cho Diệp Trì uống, sáng hôm
sau liền đi tìm chú Phan.
Phòng làm việc của chú Phan ở tầng trên, lúc Thời Tiêu
đến vừa hay nhìn thấy bóng Diệp Sinh. Cô băn khoăn tự hỏi sao anh không đến
phòng bệnh mà đến đây làm gì?
Do dự giấy lát, cô liền đi theo Diệp Sinh. Diệp Sinh vào
trong. Thời Tiêu vừa định giơ tay lên gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng:
- Chú Phan, trong điện thoại chú có nói ở ngực Diệp
Trì có một khối đen, là chuyện gì vậy?
Mắt Thời Tiêu như tối sầm, đầu óc chao đảo, vội vàng
bám vào tường, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “khối đen”. Từ này chẳng còn xa
lạ gì với cô. Ông nội cô lúc đầu kiểm tra cũng bị chẩn đoán là có u phổi, về
sau chụp CT xong liền bị chuẩn đoán ung thư ác tính. Kể từ lúc phát hiện đến
lúc chết chỉ có ba tháng ngắn ngủi.
Vì vậy Thời Tiêu vô cùng ám ảnh bởi hai từ này. Trong
ấn tượng của cô, “khối đen” là đồng nghĩa với cái chết. Những lời sau đó cô
chẳng để vào tai nữa. Cô thẫn thờ đi về phòng, đầu óc để đâu đâu, suýt chút nữa
thì đâm vào xe đẩy của cô y tá.
Trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, Diệp Trì không thể
chết, khó khăn lắm cô mới nhìn ra tình cảm của mình sau khi cả hai cùng chung
hoạn nạn, nếu Diệp Trì chết, côi phải làm sao đây?
Cái
thế giới hạnh phúc mà Diệp Trì dựng lên cho cô phút chốc đã sụp đổ.
Thời Tiêu hôm nay có gì đó không ổn, nói một cách
chính xác là, mới sáng ra đã đi đâu đó, sau đó cứ có gì đấy bất ổn. Trong lúc
xem tài liệu, Diệp Trì thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, phát hiện vợ anh ngồi ở đó
nhìn mình, mặt cứ ngây ra, ánh mắt phảng phất có chút tuyệt vọng, vùi sâu trong
đáy mắt.
Trong mắt anh, Thời Tiêu về cơ bản là một người luôn
bộc lộ cảm xúc trên mặt, rất dễ đoán. Lúc trước anh bị sự ghen tuông làm cho mờ
mắt, khiến trí tuệ giảm sút, giờ chỉ cần liếc qua là Diệp Trì đã biết vợ anh
đang nghĩ gì.
Với biểu hiện của vợ anh, chẳng nhẽ kết quả kiểm tra
của anh đã cho thấy anh đã mắc bệnh nan y rồi? Diệp Trì khẽ đằng hắng mấy
tiếng, Thời Tiêu liền đứng dậy, lấy xấp tài liệu trên tay anh ra, vỗ lưng cho
anh, căng thẳng hỏi:
- Sao thế? Anh đau ở đâu à?
Mắt Diệp Trì sáng lấp lánh, tay trái dang ra ôm lấy
cô, áp mặt vào ngực cô làm nũng:
- Đau lắm, vợ ơi anh đau khắp người, em mau xoa bóp
cho anh đi.
Nếu là thường ngày Thời Tiêu đã chẳng nói nửa lời mà
nghiến răng bẹo cho anh một phát. Nhưng lúc này đây, chẳng hiểu sao cô lại
ngoan ngoãn xoa bóp cho anh. Diệp Trì thầm nghĩ chắc chắn có chuyện không ổn
rồi.
Suốt cả ngày vợ Diệp Trì cứ như vậy, cho dù anh có yêu
cầu gì cũng ngoan ngoãn đồng ý. Đến tối, chẳng cần anh phải năn nỉ ỉ ôi, lời
ngon tiếng ngọt như mọi bữa, thế mà Thời Tiêu cũng ngoan ngoãn cuộn tròn trong
lòng anh giống như một con mèo đáng yêu, đôi mắt long lanh mở to nhìn anh.
Diệp Trì làm sao chống được cám dỗ ấy, anh lật người
hôn lên miệng cô, nào ngờ Thời Tiêu còn nhiệt tình hơn cả anh. Anh vừa hôn lên
môi cô, lưỡi cô đã đưa vào trong miệng anh, nôn nóng tung hoành, có chút dè dặt
, vụng về, thậm chí còn đập răng vào môi anh, cảm giác đau đớn vô cùng kích
thích.
Diệp Trì khe khẽ cười, miệng lẩm bẩm:
- Đồ ngốc!
Nói rồi liền quấn lưỡi với cô, dạy cô từng chút một,
bàn tay nhanh chóng cởi áo cô ra. Vợ anh hôm nay vô cùng ngoan ngoãn phối hợp,
khiến cho toàn thân Diệp Trì như có lửa, chỉ có điều chân vẫn còn yếu, cảm giác
hấp tấp đến toát mồ hôi.
Đang lúc quấn quýt, Thời Tiêu đột nhiên lật người lên
trên, thành thạo ngồi lên người anh và bắt đầu chuyển động. Diệp Trì thích thú
rên rỉ, tay chống vào giường, cố gắng hết sức phối hợp theo tiết tấu của vợ,
mắt say đắm nhìn Thời Tiêu.
Đèn trong phòng đều tắt hết, nhưng tấm rèm ngoài cửa
không hề kéo lên. Ở tầng thứ mười sáu, chỉ cần ng