
i tớ nghe? Là ai đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lừa dối tớ, là ai
đã nói hả… Dù thế giới có tận thế, dù cả trái đất tuyệt diệt, cũng sẽ
luôn ở bên tớ… là tên ngốc nào đã nói ra mấy câu đó rồi lại len lén bỏ
tớ đi suốt 3 năm, là cậu đó! Hàn Thừa Tầm, là cậu! Tất cả đều là cậu!”
“…” Tên đó mím chặt khóe miệng, trong mắt có ánh nước lấp loáng.
“Cậu muốn tớ phải dùng cái chết để báo đáp tất cả những gì
cậu đã làm cho tớ hả? Cậu muốn thế phải không? Nhưng mà… cho dù tớ có
chết, cho dù tớ có chết mười lần thậm chí nhiều lần hơn nữa cũng không
thể báo đáp nổi tất cả những chuyện đó! Tớ… tớ vốn chẳng thể nào ngẩng
mặt lên trước cậu được rồi! Tớ vốn không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa
rồi! Cậu đã vì tớ làm nhiều như thế… tớ phải làm sao đây? Cậu nói tớ
biết phải làm sao đi?”
“Đừng nói nữa…” Thừa Tầm nhắm hờ mắt như cố che giấu những
giọt lệ, nhưng cho dù như thế thì những giọt nước mắt cũng không thể
kiềm chế nổi mà rơi tí tách xuống mặt cát.
Lần đầu nhìn thấy Thừa Tầm rơi lệ…
“Cậu đang khóc sao, Thừa Tầm?” Tôi cẩn thận dè dặt hỏi, trong tim đau nhói.
Thừa Tầm vội vã ngẩng đầu lên, cố gượng cười đầy khó khăn và
ảo não: “Không có, tớ không khóc, thật ra cũng chẳng sao, những chuyện
đó cậu không cần bận tâm, đã là quá khứ rồi, tất cả đều đã qua rồi, nếu… nếu cậu cảm thấy những chuyện đó mang đến áp lực và phiền phức cho cậu
thì cậu hãy quên hết đi, chẳng sao đâu mà.”
Nghe thấy hơi thở phập phồng của Thừa Tầm, nước mắt tôi đau khổ rơi xuống.
“Được rồi mà, Doãn Đa Lâm, quên hết tất cả đi, xem như chưa
có gì xảy ra cả, xem như chỉ là một giấc mơ thôi… Đừng đau buồn, cũng
đừng thấy ghét bỏ, tớ cũng sẽ không đòi hỏi gì cậu đâu, làm những chuyện này vì cậu là tớ tự cam tâm tình nguyện, vì là vì cậu, cho nên dù là
làm gì tớ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc vô bờ.” Thừa Tầm nhìn tôi sâu lắng, dịu dàng nhưng bi thương, ánh mắt nóng bỏng như lửa của chúng tôi giao
nhau giữa không trung, giống như biển lớn đau buồn.
“Hàn Thừa Tầm, chúng ta đều là những đứa ngốc… là đại ngốc
đại ngốc đại ngốc nhất thế gian này…” Tôi cố gắng nói, nghèn nghẹn, như
nói không hết những điều muốn tỏ bày.
“Đúng thế, là đồ ngốc, là đại ngốc, là đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất thế giới…” Thừa Tầm lẩm bẩm lặp lại.
Tại sao… tại sao lại thế này? Tôi và Thừa Tầm rõ ràng yêu mến nhau sâu đậm thế, tại sao lại không ngừng làm tổn thương nhau, trốn
tránh nhau… Chúng mình rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao mà phải ngốc như
thế? Ngốc… là đồ ngốc… là đồ đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất dưới gầm
trời này…
Tôi phải nói thật với Thừa Tầm, tôi phải nói hết cho Thừa Tầm nghe tất cả tình cảm của mình, tôi không muốn lại sai một lần rồi sai
mãi như thế nữa!
Tôi chùi khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào mắt Thừa Tầm.
“Em yêu anh, Thừa Tầm.”
“…” Thừa Tầm như bị sét đánh trúng, nhìn tôi vẻ như không tin nổi.
“Cậu… cậu nói gì thế?”
“Hàn Thừa Tầm, em chưa từng nói với bất kỳ ai, em không muốn
tiếp tục lừa dối bản thân nữa, cũng không muốn lừa dối người khác nữa.
Thừa Tầm, em thích anh, luôn luôn thích anh, trước đây đã thích, bây giờ vẫn thích, và sau này cũng sẽ mãi thích anh, em sẽ mãi mãi mãi mãi yêu
thích anh.” Cuối cùng tôi cũng không kiềm được nữa, bật ra bí mật đã từ
rất lâu luôn chôn giấu trong lòng.
Tất cả đều như ngưng đọng hẳn lại, Thừa Tầm mở to mắt nhìn tôi chăm chú, dường như không dám tin mình vừa nghe thấy gì.
“Em nói lại đi.”
“Chẳng phải anh đã nghe rồi sao?”
“Anh… anh muốn xác nhận thêm lần nữa.”
“Em thích anh, em yêu anh…”
“Em… em đang đùa sao? Em muốn anh vui phải không?”
“Anh nghĩ em có thể lôi chuyện này ra làm trò đùa à?”
“Thế thì tại sao… tại sao trước đây, lúc anh nói muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết, tại sao em không ngăn cản anh?” Thừa Tầm như vẫn
một mực không tin lời tôi nói.
“Đó là vì em sợ người anh thích không phải là em! Em cứ luôn cho rằng người anh thích là Thành Vũ Tuyết!”
“Thật không? Em nói em luôn thích anh… những lời này, đều là
thật chứ?” Thừa Tầm cố gắng mở miệng, có thể nhìn ra lời tôi nói mang
đến cho anh sự chấn động rất lớn.
“Là thật, tất cả đều là thật, từ lúc nhỏ lần đầu nhìn thấy
anh, từ lần đầu anh dạy em đi xe đạp, từ lần đầu anh nắm tay em cùng đi
học cùng về nhà, từ lúc vô tình đã bắt đầu yêu thích anh, sự bướng bỉnh
của anh, ích kỷ nhỏ mọn của anh, tự cao tự đại của anh, dù là những
khuyết điểm rất rất khiến người ta đau đầu, nhưng mà, nhưng mà em vẫn
thích anh vô phương cứu chữa, chỉ cần ngẩn ra là lại nhớ đến anh, chỉ
cần nhìn thấy anh cười cười nói nói với những cô gái khác là em lại tức
giận, là anh, Hàn Thừa Tầm, là anh đã khiến em mỗi ngày đều ăn không
ngon ngủ không yên, tất cả đều là do em thích anh, Hàn Thừa Tầm!!!”
Không kiềm chế nữa, tôi nói một mạch tất cả những gì đã ở
trong lòng rất lâu rất lâu rồi, nước mắt tôi cũng cùng lúc rơi ra ướt
đẫm gương mặt.
Thừa Tầm kéo tôi lại ôm chặt vào lòng, lặng đi, tôi cảm thấy
hạnh phúc như nước thủy triều đang dâng lên trong lồng ngực… Tôi được
Thừa Tầm ôm chặt như thế, thật không dám tin tất c