XtGem Forum catalog
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322271

Bình chọn: 8.5.00/10/227 lượt.

thế sẽ ảnh hưởng đến Vũ Tuyết của chúng tôi mà!" Chưa đợi tôi

nói hết câu, Thừa Tầm đã ngắt lời.

"Ồ, thế cơ đấy..." Hà hà, Doãn Đa Lâm, mày đúng là đồ ngu! Xem ra, tất cả đều là mày tự suy diễn ra rồi.

Hừ! Có gì mà hay ho chứ, còn "Vũ Tuyết của chúng tôi" "Vũ Tuyết của chúng

tôi", gọi thân mật quá nhỉ, Hàn Thừa Tầm cậu đúng là buồn nôn quá đấy!

Tớ khinh bỉ cậu! Từ tận đáy lòng khinh bỉ cậu!

Thấy tôi không nói gì nữa, Thừa Tầm cũng không đếm xỉa, quay người băng băng đến chỗ Vũ Tuyết.

"Này, Hàn Thừa Tầm! Tiểu tử nhà cậu tay chân nhanh nhẹn lên đi, rốt cuộc đã

tỏ tình chưa hả?" Tôi cố ý nhíu mày nheo mắt với Thừa Tầm, lúc này tôi

quả thực cũng ngưỡng mộ bản thân, có được mấy người bị thất tình mà còn

cứng rắn được như tôi.

"Cái gì cái gì, Đa Lâm, cậu đang nói gì với Thừa Tầm thế? Cái gì mà tỏ tình?" Hiền Chu không cầm lòng nổi tò mò hỏi.

"Ồ! Hiền Chu, cậu còn chưa biết sao, thực ra là thế này, hôm qua Thừa Tầm

nói với tớ, cậu ấy muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết! Cậu ấy còn hỏi tớ,

thấy Vũ Tuyết thế nào, qua lại với bạn ấy có được không?" Tôi hầm hè cao giọng nói.

"Ấy... đúng là nhảm quá, tớ còn tưởng sẽ là loại tốt

thế nào, Hàn Thừa Tầm, mắt cậu chỉ mọc tới gót giày thôi à?" Hiền Chu ác ý hỏi.

Thành Vũ Tuyết rất tức giận liếc Hiền Chu một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn tôi. Ôi đáng sợ quá, tôi cố ý giả làm bộ mặt vô tội

"tớ không biết gì đâu nhé".

"Đúng thế, Hiền Chu, nếu mắt của tớ

mọc tới gót giày, thế mắt của Chính Hạo há chẳng phải mọc trong bít tất

sao?" Mặt xấu của Thừa Tầm lúc này thật ác.

"Cái gì? Cậu nói cái

gì?! Này! Hàn Thừa Tầm! Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tớ! Cậu... rốt

cuộc cậu có ý gì?" Hiền Chu dường như bị chọc giận rồi, nhìn thấy tình

hình lúc này, lòng tôi rộn lên cảm giác không yên tâm.

"Ô hô! Hà

hà, các bạn dự định sẽ qua lại với nhau từ hôm nay à? Chúc mừng cậu nhé, Thừa Tầm!" Để bảo vệ tâm lý cho Hiền Chu, và cũng để tránh xảy ra cuộc

chiến tranh chán ngắt, tôi vội vã cười hí hí chuyển đề tài, còn thuận

tay vỗ mạnh lên vai Thừa Tầm một cái.

Thừa Tầm lập tức dùng cặp mắt bốc lửa giận dữ nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy lửa giận cháy bừng bừng trong mắt cậu ấy.

Hừ! Hàn Thừa Tầm, ai cần cậu và Vũ Tuyết thân mật quá thể trước mặt tôi

chứ! Đây chính là báo ứng đấy! Báo ứng tôi dành cho cậu đấy! Tôi nhất

định phải để cậu thấy sự lợi hại của tôi!

"Ấy? Thừa Tầm, hôm nay

không có em thỏ nhỏ bé nhút nhát năm nhất nào gửi thư tình cho cậu sao?

Vũ Tuyết, canh chừng cẩn thận Thừa Tầm đi nhé, đừng để cậu ấy chạy trốn

mất với người khác đó, thực ra cậu ấy rất đào hoa, không chừng lúc nào

đó sẽ hồng hạnh vượt tường đấy! Hà hà, thực ra cũng chẳng sao, quả thực

không được, cậu phải chặt chân cậu ấy đi! Hì hì hì hì..."

"Đủ rồi, Doãn Đa Lâm!" Thừa Tầm đột nhiên hét lên với tôi.

"Á? Thừa Tầm, cậu giận rồi hả? Cậu giận rồi phải không? Đừng như thế mà,

rất dễ để lại nếp nhăn đó! Tớ chỉ đang nói đùa với cậu thôi mà! Hà hà!

Nghiêm túc thì không vui đâu!" Cho cậu tức chết đi! Cho cậu tức chết đi! Tôi phải sống để cậu tức chết đi! Hàn Thừa Tầm, tôi muốn cậu phải tức

giận đấy! Khà khà! Thật dễ chịu!

"Đa Lâm, cậu đang nói gì thế?

Chân tướng của sự việc không phải như thế đâu, tớ nghe Chính Hạo nói,

mấy ngày trước bạn ấy vẫn còn nhìn thấy Thừa Tầm cầm một đống thư tình

và quà đi về nhà đó, hơn nữa chẳng chia cho Chính Hạo cái nào! Quả thực

quá đáng ghê!" Yeah! Làm tốt lắm! Hiền Chu, Hiền Chu, tớ yêu cậu, giống

như chuột yêu gạo!

"Thật không? Hiền Chu, thế thì Thừa Tầm cũng

hư quá! Cậu nói có phải không, rõ ràng có bạn gái rồi, sao còn có thể

nhận thư tình và quà của nữ sinh khác chứ, sao như thế được? Vả lại cũng chẳng tặng cho Chính Hạo dễ thương mấy cái cho vui! Đúng là quá đáng

thật đấy!" Tôi cố ý làm ra điệu bộ không-thể-tin-nổi, dương dương đắc ý

nhìn Thừa Tầm và Vũ Tuyết (dương dương đắc ý? Chắc là tràn đầy khiêu

khích mới đúng!).

"Ừ! Phải nói là, Thừa Tầm quá hư đốn, cậu ấy là một món ăn danh tiếng đúng với thực tế, Vũ Tuyết cậu thật đáng thương,

bị bạn trai lừa dối như thế, mình thực tình rất thông cảm với cậu đó!"

Hiền Chu nhìn Vũ Tuyết bằng cặp mắt rưng rưng, đây đúng là giết người

không thấy máu như người ta vẫn nói đấy, còn may còn may, tôi chưa từng

đắc tội với Hiền Chu...

Mắt nhìn thấy Thành Vũ Tuyết giống như

đang tức giận cùng cực, Thừa Tầm cũng có vẻ tỏ ra không biết đâu mà

lần... Hứ hứ hứ hứ, cho hai người qua lại đấy! Tôi cho hai người qua lại đấy! Tốt lắm tốt lắm, hai người qua lại với nhau đi! Để tôi xem hai

người sau này còn có ngày nào tốt đẹp không? (Độc nhất cũng không qua

nổi trái tim phụ nữ...)

3.Đúng vào lúc tôi và Hiền Chu kẻ tung người hứng, cửa trước lớp học không

biết bị ai đẩy mạnh ra, trong lớp thoắt chốc yên lặng hẳn, sau đó hùng

hổ tiến vào một đám con trai vừa cao vừa gầy, chính là học sinh năm 3

của trường chúng tôi, mẹ ơi! Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay tên con trai

dẫn đầu đám đó!

A! Là Khương Tải Hoán, ông trời ơi! Anh ta đúng là âm hồn không tan mà!

"Xin chào tiền bối!" Nam sinh trong lớp tôi đều lễ phé