Duck hunt
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322375

Bình chọn: 8.00/10/237 lượt.

p nhã nhặn chào hỏi

anh ta, còn có bạn gái lấy cả điện thoại ra chụp Khương Tải Hoán "lách

tách" "lách tách" nữa chứ! Hà hà, rất ý nghĩa chứ hả?

Tôi muốn

trốn sau lưng Hiền Chu, nhưng đã không kịp nữa rồi, vì mắt tên kia không phải là cặp mắt được sử dụng bình thường, trong cả đám nữ sinh mặc đồng phục như nhau nhiều như vậy mà nhận ngay ra tôi thần tốc như thế...

"Này này, Doãn Đa Lâm, đại ca đến thăm em đây này!" Vừa nói, anh ta hưng

phấn đi về phía tôi, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn tôi bằng cặp mắt

vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.

"X... xin chào anh!" Tôi cúi đầu

chào anh ta, hic... không ngờ đồng phục đen trắng lại có thể khiến tà

khí của anh ta giảm đi nhiều đến thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ cái

tên có bộ mặt nham hiểm này...

"Anh... anh tìm tôi có việc gì không?"

"Không có gì, muốn nhìn thấy em thôi."

Nhưng tóm lại tôi vẫn thấy nụ cười anh ta thật xảo trá, anh ta chắc muốn tìm

tôi để gây thêm phiền phức thì có? Tên này tìm tôi rốt cuộc có thể có

được chuyện gì tốt xảy ra chứ...

"Thừa Tầm? Thừa Tầm cậu cũng học ở lớp này à? Đúng là chuyện lạ nhỉ!" Khương Tải Hoán hình như rất vui khi thấy Thừa Tầm.

"......" Thừa Tầm không nói câu nào, giống như chẳng nhìn thấy sự tồn tại của Khương Tải Hoán.

"Đa Lâm, hôm nay em tan học rồi có rảnh không?" Khương Tải Hoán rất hiểu

tình thế, Thừa Tầm người ta không vui vẻ đón tiếp thì anh ta bèn chuyển

mục tiêu sang tôi.

"À cái đó... hôm nay... tôi..."

Ư hư... tha cho tôi đi, tôi thật không muốn đi với tiền bối đâu, rất khó chịu anh có biết không hả?

"Này, Doãn Đa Lâm, cậu quen tên này à?" Thừa Tầm bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tuy là đang nói với tôi, nhưng cậu ta lại nhìn chằm chằm lạnh

lùng vào Khương Tải Hoán, thật lòng muốn dùng ánh mắt giết chết người ta sao? Anh ta là đàn anh của cậu mà...

"Ồ... chuyện đó... thật ra, cũng... cũng không quen thân lắm." Tôi bất lực giải thích, nếu như có

thể, tôi tình nguyện nói chuyện với Khương Tải Hoán trên mạng còn hơn.

"Đừng quen biết cái tên này, đừng nói chuyện với tên này, cái tên mặt người

dạ thú." Thừa Tầm dằn mạnh từng câu, ánh mắt lạnh lẽo.

Khương Tải Hoán không biểu lộ tình cảm gì, nhìn Thừa Tầm; chắc anh ta bây giờ giận dữ lắm đây? Anh ta sẽ đánh Thừa Tầm chứ?

"Hàn Thừa Tầm, cậu không thấy mình hơi quá đáng rồi sao?" Khương Tải Hoán

rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật rồi, lông mày anh ta hơi cau lại, trong

lời nói đều phát ra sát ý.

Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ quan sát hai luồng sóng mắt giao nhau giữa hai tên con trai, tôi cũng không ngoại lệ.

"Quá đáng? Ha, chẳng phải anh mới càng quá đáng hơn à?"

"Chuyện của hai năm trước, cậu phải biết đó không phải là do chủ ý của tôi."

Khương Tải Hoán đáp trả lại một câu, làm tôi chẳng hiểu gì cả.

Hai năm trước? Cái gì hai năm trước?

Hàn Thừa Tầm mắt không hề chớp, đột nhiên nhảy ra khỏi bàn dùng một nắm tay đấm mạnh vào gương mặt đẹp trai của Khương Tải Hoán.

Bốp---!

Khương Tải Hoán loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã mạnh xuống mặt bàn, suýt chút nữa là ngã luôn xuống đất!

Trời ơi!

Tôi suýt kêu lên, vội vã bịt chặt miệng lại, các bạn học khác trong lớp đều há hốc mồm không tin nổi. Thừa Tầm! Đó là tiền bối đấy! Anh ta sẽ không nổi điên chứ?!

Khương Tải Hoán sờ sờ vào khóe miệng vừa bị đánh

đến sưng đỏ lên, lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng biểu lộ tình cảm gì,

lặng lẽ nói với tôi một câu:

"Gặp lại sau nhé."

Sau đó liền quay người bỏ đi.

Đám người còn lại ở đó bắt đầu chụm lại bàn tán ầm ĩ.

4."Thừa Tầm! Cậu muốn đi đâu? Đợi tớ với! Này! Hàn Thừa Tầm!" Đáng ghét! Cậu ta làm gì mà đi nhanh thế, tôi có chạy cũng không đuổi kịp cậu ta đi, ư

hư! Đây chính là khoảng cách của vóc dáng cao thấp đấy! Ai bảo chân

người ta dài quá làm chi!

"Hàn Thừa Tầm! Hàn Thừa Tầm! Cậu đứng lại cho tớ!"

Đối diện với tiếng gầm như sư tử Hà Đông của tôi, Thừa Tầm vẫn không một

mảy may quan tâm, vẫn sải từng bước dài trên sân trường hướng về phía

trước, tôi gào hét ầm ĩ thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của các

bạn cùng trường, tôi chỉ mong là các bạn nữ đừng vây quanh đạp lên tôi

là tốt lắm rồi.

Mỗi lần đều là, cậu ta cứ hễ tức giận lên là như

thế, chẳng quan tâm đến ai, chỉ biết bản thân mình... Lần nào cũng là

tôi chạy đuổi theo cậu ta cả!

Tại sao... tại sao giữa chúng tôi luôn là như thế!

"Thừa Tầm ...... A------ U hu... đau quá!" Chết tiệt, sao lại té ngã vào lúc

này chứ, hơn nữa còn đụng chạm vô cùng thân thiết với cái đám đá sỏi

cứng ngắc này nữa! Hu... đau... không phải là cái đau bình thường, đột

nhiên tôi cảm thấy muốn khóc quá, mũi bắt đầu cay cay, trong cuộc đời

tôi sợ nhất là bị chảy máu, thật là đau chết tôi mất thôi!!!

"...... Cái đồ ngốc này, sao cậu ngốc thế hả?"

Tôi ôm đầu gối đang chảy máu ròng ròng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh nắng

chói mắt trông thấy Thừa Tầm đang tức giận bất mãn nhìn tôi chằm chằm,

nhưng chẳng thấy sự lo lắng đâu cả!

"Còn không phải do cậu đi quá nhanh à... Này! Này! Đau chết mất, đồ ngốc! Cậu đừng có đụng lung tung! A! Đau quá!!!"

Thừa Tầm chẳng nói câu nào, chỉ quỳ một gối