Old school Swatch Watches
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322284

Bình chọn: 9.00/10/228 lượt.

xuống, nhẹ nhàng giúp tôi thổi vết thương.

"Này! Như thế còn đau không?"

"Không... không... không đau nữa..." Nhìn thấy động tác này của cậu ta, tôi ngay

lập tức thấy căng thẳng vô cùng, một dòng điện kỳ diệu vừa xâm nhập vào

tim tôi.

Không được không được! Doãn Đa Lâm, mày tỉnh táo một

chút có được không, đừng nghĩ lung tung nữa! Không thể để hành động nhỏ

nhặt thế này làm mê muội được! Tuyệt đối không thể được!

Hu... bộ dạng tôi lúc này chắc thê thảm lắm?!

Không được không được! Tỉnh táo tỉnh táo!

"Tránh ra! Chẳng phải không lo lắng gì cho tớ sao? Làm gì mà lại quay ngược

trở lại? Tớ không cần cậu ra vẻ thương hại!" Tôi đẩy Thừa Tầm ra, giận

đùng đùng quay mặt sang một bên, không thể để cậu ta thấy mặt tôi đang

đỏ bừng thế này, nếu không tên ấy chắc chắn sẽ cười tôi mất! Thật đúng

là... Doãn Đa Lâm ngu ngốc, mày rốt cuộc đang ngốc nghếch chờ đợi điều

gì chứ? Ngu ngốc! Điên khùng!

"Này này, tớ thật phục cậu luôn

đấy, cậu sống trên đời này để làm gì? Cậu nói xem ở đây có bậc thang

không? Đến cả đường bằng phẳng mà cậu đi cũng bị ngã, cậu sống còn để

làm gì nữa hả? Thật là... cậu ăn bánh tết có phải luôn bị nghẹn không?"

Thừa Tầm bước đến tàn nhẫn vỗ vào đầu tôi hai cái, có nhầm không vậy

trời? Cậu ta có gì bất mãn chứ, người bị ngã là tôi mà!

"Cậu làm gì thế? Lải nhải nhức cả đầu, tớ đâu có bắt cậu cõng tớ về, cậu có gì mà phải tức giận? Bệnh thần kinh!!!"

"Tớ là vì cậu quá ngốc đấy, haizzzz, đúng là phải ngốc đến thế à, chính vì

có sự tồn tại của dạng ngốc nghếch như cậu, xã hội mới biến thành suy

yếu thế này đấy!" Tiếp theo đó, Thừa Tầm lại dùng hai đầu ngón tay tàn

nhẫn cốc vào đầu tôi hai cái nữa, bộ dạng vẻ "hận thép không thành

gang".

Có nhầm không đó? Xã hội trở nên suy yếu với chuyện tôi có ngốc hay không rốt cuộc có quan hệ gì? Tên này đang nói nhảm gì vậy?

Cắt! Đúng là...!

"Còn không phải do cậu chạy ra như thế, nếu

không tớ đâu có phải đuổi theo? Tớ đâu bị ngã?! Đều là do cậu hết! Tất

cả đều do lỗi của cậu!" Tôi chỉ vào cậu ta cố hết sức biện hộ.

"Này! Cậu nói có lý chút có được không? Tớ chạy ra là vì cái gì, là vì tức

giận cậu, có biết không hả? Cậu còn quen biết cái loại như Khương Tải

Hoán, tớ có thể không tức giận được sao?! Cậu nói thử xem! Tớ làm sai

chỗ nào?!"

"Có phải là tớ muốn quen anh ta đâu, do một lần ngẫu

nhiên mà quen thôi mà! Hơn nữa tớ với anh ta có thân lắm đâu, thế mà cậu chưa nghe tớ giải thích đã chạy đi mất!"

"Nếu không phải cậu nói chuyện với hắn ta, tớ có phải tức giận không? Quen ai không quen lại

quen ngay cái loại hư hỏng đó, tớ lo lắng đồ ngốc như cậu sẽ bị hắn đùa

giỡn đấy, hừ, đáng chết, tên đó trước đây không phải đùa giỡn với tình

cảm con gái theo kiểu bình thường đâu... nói đi nói lại còn không phải

là do lỗi của cậu hả?"

"Không phải lỗi của tớ mà! Tớ căn bản không thân với anh ta mà! Tớ không có lỗi!"

"Không thân? Thế anh ta làm gì mà phải đến trường tìm cậu? Làm gì mà trước mặt tớ còn rủ cậu ra ngoài chơi? Cậu nói đi!"

"Đó... đó là..." Ây... bị điểm trúng tử huyệt rồi, tôi cúi đầu xuống không nói nổi câu nào.

"Thôi bỏ đi, nói mấy cái này với cậu có ích gì, cậu chẳng là gì của tớ cả, cậu có nghe lời tớ nói đâu?"

Lời nói của Thừa Tầm như mũi dao khoét sâu vào trái tim tôi, tim tôi lập

tức đau nhói đau nhói... Không phải, nếu như bắt tôi chọn lựa giữa anh

ta và Thừa Tầm, tôi nhất định sẽ không hề do dự mà chọn Thừa Tầm, nhưng

mà, người mà Thừa Tầm thích hoàn toàn không phải tôi...

"Hừm hừm

hừm, xem xem bộ dạng cậu thất thần kìa, tớ nói không cho cậu đi gặp

Khương Tải Hoán rồi à? Thích thì đi gặp là được rồi, làm gì mà ra vẻ

thất vọng thế, nếu cậu mà biết nghe lời bằng nửa Vũ Tuyết thì...

haizzz... thật là, tớ có thể hi vọng cậu tiến bộ được gì đây?"

Đột nhiên, nghe đến tên Thành Vũ Tuyết, tim tôi như bị đâm thật mạnh.

"Đúng! Tôi không biết nghe lời như Vũ Tuyết đấy, được chưa? Tôi chính là không biết nghe lời như cô ta đấy! Tôi muốn đi gặp Khương Tải Hoán đấy rồi

sao? Tôi muốn đi gặp đấy! Muốn đi gặp anh ta đấy! Sao nào?" Tôi bị lời

Thừa Tầm nói làm cho tức giận đùng đùng, tôi ghét nhất là bị cậu ta lấy

đem ra so sánh với Vũ Tuyết, tuy đó chỉ là những lời vô tâm, nhưng nó

vẫn khiến tôi khó chịu mấy ngày liền, cậu ta có biết cậu ta và Vũ Tuyết

qua lại với nhau, đã quên lãng một tình yêu thế nào không?

Vứt bỏ thanh mai trúc mã là tôi đây sang một bên... cậu ta có biết tôi cảm thấy thế nào không?

"Này! Cậu... cậu thật muốn đi gặp tên đó à?" Thừa Tầm trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Đúng! Tôi muốn đấy! Anh Khương Tải Hoán không biết là tốt hơn cậu gấp trăm

hay vạn lần đây, một người con trai tốt như thế làm sao tôi không thích

được? Anh Khương Tải Hoán là mặt trời của tôi, tôi thích đi gặp anh ta!

Thích thích thích! Thích nhất đấy!"

"Doãn Đa Lâm!"

"Cậu

đừng có hét to thế! Sao? Không được à? Tại sao? Tại sao cậu có thể có

bạn gái mà tôi thì không thể có bạn trai? Tại sao tôi không thể đi gặp

anh Khương Tải Hoán? Tại sao? Cậu nói tôi biết tại sao đi? Hàn Thừa Tầm, cậu ích kỷ! Cậu vô