
ắc chú ý thấy tình huống thế nên len lén nhường cho cô phần ăn
của mình, ngay cả nước trái cây cũng để lại cho cô. Anh còn đặc biệt nói như ông cụ non “Con gái ăn nhiều trái cây mới đẹp da, anh là con trai
đẹp da để làm gì?”
Hạ Miên sửng sờ nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Mạc Bắc. Cuối cùng cô cũng nở ra một nụ cười hiếm có.
Từ sau khi mẹ chết đi trong tai nạn kia, Mạc Bắc là người bạn duy nhất của Hạ Miên.
Tình bạn này được duy trì bắt đầu từ đó. Dù cho tính cách Hạ Miên kỳ
quái méo mó bao nhiêu, Mạc Bắc cũng có thể kiên nhẫn bao dung cho cô.
Nhưng theo từng ngày lớn lên, cá tính trầm mặc của Hạ Miên vẫn không hề
thay đổi đi chút nào. Mạc Bắc cảm giác rằng… Dù có gần gũi thân thiết
với cô, nhưng anh cũng không cách nào hiểu rõ được Hạ Miên.
Cho đến buổi trưa hôm đó, Hạ Miên ném hết cà chua trên bàn xuống sàn. Thậm chí cô còn nổi điên giật lấy chén cà chua trong tay đứa bé bên
cạnh ném xuống mặt đất, khiến cho cô giáo nổi giận. Vốn họ cũng không
thích đứa bé tự kỷ lầm lỳ như thế nên lập tức lạnh mặt phạt Hạ Miên tự
mình đứng kiểm điểm ngoài lớp học. Trong trời đông giá rét, Hạ Miên cô
đơn đứng trong hành lang, tóc bị gió thổi rối tung, quần áo mỏng manh
khiến cơ thể cô run rẩy, hai hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập…
Không có ai hỏi cô lý do tại sao, cũng không có ai quan tâm đến cô có
đói bụng không?
Cho đến khi mọi người đã ngủ trưa, Mạc Bắc mới lặng lẽ cầm một ít
bánh ngọt chạy đến chỗ Hạ Miên. Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú “Đói
bụng không?”
Hạ Miên nhìn đống bánh ngọt hấp dẫn, lại không tự chủ được rớt nước
mắt. Khi đó cô mới sáu tuổi, cũng chẳng phải là đứa bé kiên cường gì cho lắm, đối mặt với sự quan tâm của một người lạ, rốt cuộc cô cũng đã yếu
mềm.
Cô ngồi xuống bệ cửa, nuốt từng miếng bánh nhỏ vào bụng, tựa như một chú sóc con đáng thương.
Mạc Bắc im lặng rất lâu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi cô “Sao em lại làm như vậy? Em đâu phải con nhóc kén ăn.”
Lần đầu tiên, Hạ Miên có tham vọng muốn nói hết ra tất cả. Cơ thể bé
nhỏ của cô đã bị bí mật khổng lồ kia đè nặng quá lâu, khiến cho cơ thể
cô căng thẳng đến mức muốn nổ tung. “Giống như… máu của mẹ em.” Hạ Miên
cúi thấp đầu, hàng mi đen dày che lại giọt lệ trong đáy mắt “Em tận mắt
chứng kiến mẹ em ngã xuống trước mặt mình, là bị ba đẩy xuống lầu.” Mạc
Bắc khiếp sợ nhìn Hạ Miên. Những giọt nước mắt trong suốt yếu đuối không ngừng rơi xuống sàn nhà “Rất nhiều máu chảy ra, rất nhiều… Ba chỉ đứng
xem không hề kêu xe cứu thương.”
“Vậy ba của em đâu? Không cần em nữa sao?” Mạc Bắc cũng chỉ là một
đứa trẻ nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng đau xót. Cha mẹ anh cũng qua đời
trong vụ tai nạn xe cộ, trước khi chết họ vẫn còn ôm chặt anh vào lòng
che chở ở bên dưới.
Tại sao lại có cha mẹ không thương con cái?
Sao lại có người cha lại ác độc nhẫn tâm giết chết vợ trước mặt con gái mình?
Nào biết câu chuyện tiếp theo của Hạ Miên mới khiến Mạc Bắc hoàn toàn sửng sốt. Đôi mắt trong veo của Hạ Miên ánh lên vẻ thê lương và mù mịt, còn có sự đau đớn và đấu tranh. Cô nói chậm rãi từng chữ từng chữ “Ông
ấy nói đưa em ra nước ngoài học, thật ra là… muốn giết em.”
Mạc Bắc kinh ngạc nói không ra lời. Hạ Miên cúi đầu xuống, tiếng nói
ngày càng nhỏ, sự đau đớn lan tỏa khắp toàn thân “Mẹ Trình nói, bà nghe
được ba em sắp xếp tai nạn xe cộ, thật ra ông ấy không hề cần em.”
Hạ Miên vẫn nhớ như in tai nạn xe cộ ngày đó. Cả người cô bê bết máu, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, bầu trời cũng biến thành màu đỏ. Khi đó cô
mới năm tuổi, yếu ớt nhỏ giọng khóc líu ríu “Ba ơi, cứu con với.”
Cuối cùng có người đã cứu cô, nhưng không phải là người thân duy nhất của cô.
Hạ Miên nhìn màu đỏ phủ kín trời đất, trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh tỉnh ngộ.
Hạ Miên còn nói với Mạc Bắc. Cuối cùng mình được một chú cứu. Sau khi cô tỉnh lại đã được đưa đến cô nhi viện. Thỉnh thoảng chú ấy cũng sẽ
gửi quà cho cô, nhưng lại không xuất hiện nữa. Hôm đó, Mạc Bắc mới xem
như bước vào thế giới của Hạ Miên. Mặc dù chỉ là một bước rất nhỏ.
Anh để tay lên ngực tự hỏi: Nếu như đổi lại anh gặp phải tình cảnh
như thế, có lẽ tính cách cũng sẽ trở nên méo mó kỳ quái đúng không?
Mạc Bắc không phải là người giỏi biểu lộ tình cảm. Anh chỉ biết mình
rất đau lòng thay Hạ Miên, cho nên những ngày tháng sau đó anh đối xử
với Hạ Miên rất tốt, phải nói là tốt vô cùng. Bởi vì chỉ có mình anh mới thấy được sâu tận bên trong vẻ bề ngoài cứng rắn của Hạ Miên là một
trái tim yếu ớt biết bao.
********
Hạ Miên vẫn cho rằng người chú thần bí kia sẽ không xuất hiện nữa. Cô trải qua cuộc sống tiêu điều khép kín trong cô nhi viện cho đến năm
mười tuổi thì nhận được thư của chú ấy. Cô run run xé mở phong thư ra,
bên trong là một xấp hình rất dày, toàn bộ đều chụp cùng một người. Hạ
Miên vẫn gầy yếu như trước, cô ngồi xuống mở to mắt nhìn người trong bức hình.
Đó là nửa gương mặt rất khôi ngô, an tĩnh trầm lắng của một cậu con trai.
Hạ Miên cầm lấy hình, lần lượt xem từng tấm một. Cô không biết chú ấy gửi những bức hình này cho cô có ý gì. Nhưng thế giới của anh chàng này