
uyện với nhau vào mỗi giờ giải lao. Không cần có chủ đề gì đặc biệt. Có lúc chỉ là “xong bài tập rồi chứ?” hay “thời tiết tốt thật”. Nhưng điều đó dường như lăm buổi học trở lên vui hơn, đáng mong chờ hơn.
Nguyễn Dương Hồng Bì là 1 cô gái tốt, thông minh và thú vị. Thú vị? Lân chưa hề nghĩ có ngày mình lại nói về cô như thế. Nhưng đó là sự thật. Chỉ mới hôm qua, cô khiến anh bật cười ngay giữa giờ học khi so sánh cái mũi của thầy trưởng khoa với cái mỏ chim kền kền. Anh đã bật cười. Phải, đã lâu anh không thực sự cười như thế. “Cái mỏ chim kền kền”, đó chính xác là những gì Lân đã cố tìm ra để so sánh ngay ngày đầu tiên anh gặp thầy trưởng khoa. Và cuối cùng anh lại tìm thấy nó từ cô sinh viên ngoan ngoãn, ít nói này. Anh nhận ra cô hơn hẳn những gì anh đã thấy, đã nghĩ về cô trước đây. Cô làm anh cảm thấy nhẹ nhàng nhưng vui vẻ, và khiến những giờ học trở nên thú vị hơn, đáng mong chờ hơn. Anh ngồi cạnh cô trong 1 hay 2 môn. Thôi được, anh thầm thú nhận, nhiều hơn thế. Quá bán. Nhưng anh cảm giác cuộc đời mình đã nhàm chán quá lâu mà chính anh cũng đã không nhận ra, và cô gái này là 1 cái gì đó thật mới mẻ, … ngọt ngào.
Lúc đó, khi anh cười về mấy chữ cái mỏ chim kền kền, cô đã đỏ mặt. Rồi cô cười với anh. Nếu đó là 1 cô gái khác, anh sẽ cho rằng cô quyến rũ anh. Nhưng anh biết cô không có ý đó. Hồng Bì cười và tim anh đột nhiên ngừng đập. Trong 1 giây, ánh nắng chiếu vượt qua cửa sổ và làm gương mặt ửng hồng của cô tỏa sáng.
Cô cười với anh và… anh đã biết cô xinh đẹp, nhưng không phải dạng của anh. Dạng của anh, 1 ai đó như Lan, rất nồng nhiệt ,năng động. Nếu Lan như ngọc lửa nồng nàn thì Hồng Bì là 1 dòng suối nhỏ dịu dàng, thanh khiết… Khoảnh khắc đó, Lân cảm thấy cái gì đó mới mẻ lan vào trong tim anh, khiến anh… ngừng thở.
Anh muốn quên đi khoảnh khắc đó.
Lắc đầu, Lân tiếp tục bước đi. Đột ngột, anh dừng lại. Cô ấy đang đứng đó, ngay trước mặt anh, đúng vào lúc anh đang cố quên đi gương mặt ấy. Gương mặt hiện đang nhìn lên tấm poster dán trên bảng thông báo, ánh nắng không thể chiếu sáng khuôn mặt đó, nhưng lại trên mái tóc dài mềm mại như lụa của cô. Làm thế nào mà 1 mái tóc đen có thể như tỏa sáng dưới ánh mặt trời?
“Buổi hòa tấu những nhạc phẩm của Bach?”
Ơ tec đánh rơi những cuốn tập khi tiếng nói của anh vang lên.
Cử chỉ vụng về đó lại khiến Lân thấy vui vui.
Cô cúi xuống để nhặt chúng lên, nhưng 1 bàn tay đã nhanh hơn. Anh đưa trả những cuốn tập cho cô.
“Cám ơn”
“Cậu thích nhạc cổ điển?”
“Không nhiều lắm” cô cười khi trả lời anh “Nhưng hiếm khic ó 1 buổi hòa nhạc được tổ chức ở đây”
Thành phố này quả thực nhỏ bé, dù cho có 1 trường ĐH Y Dược rất lớn.
“Thực ra, mình có 2 vé mời. Cậu có muốn đi cùng không?”
“Với cậu?”
“Nếu cậu muốn” Lân mỉm cười trước vẻ mặt của cô.
“Dĩ nhiên là mình muốn, nhưng… vào tối thứ 7 ư?”
“Biểu diễn trong 1 đêm duy nhất. Trên poster cũng viết giống trên tấm vé của mình. 7h tối thứ 7, cậu rảnh chứ?”
Có hi vọng lẩn khuất trong giọng Lân.
“Mình xin lỗi, thật sự rất tiếc. Mình đã lỡ hứa”.
Cô trông có vẻ cực kì bối rối.
“Với bạn trai của cậu?” giọng Lân hoàn toàn bình thản.
“Với bạn tốt của mình”
“Mình có biết anh ta không?” hay là cô ta, Lân bắt gặp mình hi vọng như thế.
“Anh ấy học khóa trên, Nha khoa. Có lẽ cậu cũng biết anh ấy, học cùng trường cấp 3 với chúng ta, anh Huân”.
“Mình biết anh ta”. Gã đồng hạng thủ khoa đầu vào khóa trước. Bản thân Lân cũng là thủ khoa trong năm của mình, nhưng anh chẳng thèm đồng hạng với ai hết.
“Cậu hẹn hò với anh ta à?”
Có lẽ câu hỏi đó hơi riêng tư, nhưng Lân đã hỏi trước khi suy nghĩ.
“Không giống như vậy” cô nói nhỏ “Mình nghĩ không phải. Mình rất tiếc”
Cô nói tiếc 1 lần nữa, nhưng điều đó không làm anh thấy khá hơn.
“Có lẽ để dịp khác” Lân nói nhẹ nhàng. Anh biết sẽ không có dịp khác.
Anh sẽ quên khuôn mặt tỏa sáng đó.
Thực ra thì, anh không thể.
Không ai có thể cùng tự ti và tự tin một lúc
nhiều bằng con người khi yêu.
Cuối cùng thì Ơ tec lại đi 1 mình. Sau khi bộ phim kết thúc, Huân đưa cô tới 1 nhà hàng nhỏ gần đó. Khi bữa ăn sắp kết thúc, anh nhận được điện thoại của bạn. Người bạn này thậm trí còn biết anh đang ở nhà hàng đó nên đã gọi đến máy của quầy phục vụ.
Cuối cùng thì cô đi bộ về 1 mình. Đi qua nhà hát trung tâm, cô thầm tự hỏi liệu buổi hòa nhạc đã kết thúc chưa. Nhẹ lắc đầu, cô bước tiếp. Bước chân cô dừng lại. Một bong người cao lớn chặn trước mặt cô.
Buổi hòa nhạc vừa kết thúc, bỏ tay vào túi áo khoác, hít 1 hơi dài để cái lạnh của đêm thấm vào 2 lá phổi, Lân rảo bước. Sauk hi buổi diễn kết thúc, Lân đã lên bắt tay 1 trong những cây vĩ của dàn nhạc, vốn là bạn học cũ của anh, mời anh ta đi ăn, nhưng anh ta đã từ chối. Thật ra điều đó làm Lân thấy nhẹ nhõm nhiều hơn là mếch lòng, điều cuối cùng mà anh muốn kết thúc buổi tối này với 1 anh chàng không nói gì xa hơn Beethoven và Tchaikovsky. Nhưng việc đi bộ về nhà 1 mình lại mang đến 1 cảm giác cô độc không mấy dễ chịu, quá trống vắng.
Trước đây luôn có 1 người con gái luôn đeo bám anh mỗi lần ra ngoài như vậy, khoác lấy tay anh k