XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Và Em

Hoàng Tử Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322270

Bình chọn: 10.00/10/227 lượt.

sinh. Một thực tế buồn cười là anh ta có thể nhớ ra tên cô trong tình trạng say rượu, nhưng lại có vẻ không biết cô khi đã tỉnh! Ơtec vội vã chỉnh trang lại bề ngoài của mình. Cô đã trải tóc và rửa sơ người đêm qua khi anh hạ sốt, nhưng cô đã mượn tạm cái sơ mi cô tìm thấy đầu tiên trong tủ. Cô không dám lục lọi đồ đạc trong nhà, thực vậy. Bây giờ cô cởi cái sơ mi sạch sẽ đó ra, ngại ngùng bỏ vào thngf giặt. Cô mặc lại cái áo sơ mi của chính mình, đã bị anh “thiết kế” lại. Dùng cái kẹp tóc để giữ chỗ rách tệ hại nhất bên hông, cô khoác cái áo vest màu anh đào của mình vào, cài hết các nút áo. Dẫu vậy phần cổ thì vẫn hở hang và những vết đỏ thì càng tồi tệ. Cái khăn lụa Ý của cô đã bị rơi đâu đó, có lẽ đã bị anh xé rách. Ơtec suy nghĩ một lát rồi quyết định xõa tóc, dùng mái tóc vừa dài vừa dày của mình che đi phần cổ và trên ngực.

Sau khi xong xuôi, Ơtec giật mình nghĩ đến việc ra ngoài và gặp Lân. Mặt cô đang đỏ ửng một cách tệ hại. Ký ức đêm qua vẫn còn đạm trong tâm trí cô. Thực ra cô sẽ không bao giờ quên được, nhưng cô không thể đối mặt với anh ngay lúc này, khi anh đã quên béng tên cô…

Nguyễn Dương Hồng Bì. Tên cô gái. Lân cuối cùng cũng đã nhớ ra. Cô ấy là bạn cùng lớp với anh. Một cái tên kì cục.

Lân đã ăn sạch phần cháo trong tô và nhòm ngó đến cả phần còn lại trong nồi. Nhưng anh chợt nhớ cô gái cũng chưa ăn gì từ… đêm qua. Thế là anh quyết định cái bụng của mình phải chấp nhận thực tế là anh không bao giờ dành phần của phụ nữ. Và dẫu ốm thì những gì anh làm với cô ấy đem qua là đã đủ tệ hại rồi.

Lân chờ.

Hai mươi phút. Phụ nữ luôn bắt người ta phải chờ.

Nửa tiếng. Cô gái này có lẽ là người đặc biệt rề rà trong đám người chậm chạp vẫn được gọi là nửa kia của thế giới.

Một tiếng? Lân gõ cửa phòng vệ sinh với suy nghĩ cô ấy đã ngất xỉu bên trong. Không có tiếng tả lời. Trong phòng vệ sinh của anh có cái gì có thể gây ra nguy hiểm không? Lân nghĩ.

Gõ cửa lần hai. Vẫn im lìm. Lân mở cửa.

Điều tệ hại nhất có thể xảy ra là: anh đã làm gì đó trong cơn say và cô ta đã tự tử bằng con dao lam của anh…

Phòng vệ sinh không khóa.

Bên trong trống không.

Nếu anh đã làm gì có lỗi đến mức đó thì cô ta có cần chăm sóc anh, đợi anh tỉnh rồi mới đi tự tử không? Lân nhìn qua cửa sổ. Nhưng căn hộ của anh

nằm ở tầng một cơ mà.

Dĩ nhien là ngoài cửa sổ không có gì hết.

Lân tìm thấy bên giường mình một mảnh giấy rằng cô đã đi và anh nên uống thuốc ngay. Bên cạnh có để mấy viên thuốc.

Và nước lọc.

Một cô gái quá chu đáo.

Cách giải thích duy nhất là cô ấy đã bỏ đi trong khi anh đang ăn trong bếp. Bằng cửa chính vì giày cô cũng biến mất.

Anh đã làm gì khiến cô ấy chạy như ma đuổi thế?

Sáng hôm sau, có tiết Lịch sử Đảng, Lân đến trường sớm.

Anh phải gặp cô ta, gặp lại Nguyễn Dương Hồng Bì.

Anh ngĩ như thể mới gặp cô lần đầu chứ không phải họ đã học cùng lớp suốt 4 năm qua, không phải cô là Bí thư chi Đoàn và anh là Phó Bí thư liên chi trong suốt mấy năm.. Thực tế, anh như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của cô gái đó. Ngoài mấy câu xã giao thông thường, một vài lần nói chuyện công việc của Đoàn, anh không có kí ức nào khác về cô… cho đến ngày hôm kia.

Chuyện đó làm Lân bực bội vô cùng, anh đã nhìn đi nhìn lại tấm ga trải giường hàng trăm lần, hòng tìm thấy một dấu vết gì đó anh hi vọng là không có. Nhưng khi không thấy gì, anh lại vẫn khó chịu. Phải, anh bực bội với sự buông thả của bản thân. Sự biến mất đột ngột của cô ta làm anh nghi ngờ và bức bối. Phạm Quốc Lân là một kẻ có trách nhiệm, dám làm dám chịu, và thực sự phiền toái khi anh không chắc được anh có làm gì để phải chịu hay không.

Lân phục kích ở hành lang cho đến khi nhìn thấy cái dáng mảnh mai thanh lịch không lẫn đi đâu được của cô. Như một tên bất lịch sự, anh cunhx cực kỳ khó chịu với sự tự so sánh này, anh chặn đường cô.

“Hồng Bì”

Hồng bì có vẻ rất ngạc nhiên. Một lần nữa cô nhìn anh như vật thể mới từ trên cung trăng rớt xuống.

“Tôi.. tôi tưởng cậu vẫn còn ốm?” Ra đó là lí do. Lân thấy hay hay khi phát hiện trong giọng cô hàm chứa nhiều quan tâm.

“Tôi đã khỏi, nhờ đơn thuốc của cậu”. Một hai viên aspirin, chẳng có gì là lạ.

“Vậy thì may quá”. Hồng Bì có vẻ như đã kết thúc câu chuyện, cô định đi vòng qua anh để tới cửa lớp.

Nhưng Lân vẫn chưa đạt được mục đích.

“Cậu đi đâu thế?”

“Đến lớp”. Chuyện tự nhiên nhất đời.

“Tôi biết”. Lân bực bội, rõ ràng cô định trốn tiếp đây mà. Nếu không để mắt, dễ cô đọn thổ ngay trước cửa lớp ấy chứ.

“Nhưng tôi còn chuyện muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì vậy?” cô có vẻ hoàn toàn ngây thơ.

Trời đất, anh ghét cái rắc rối này. Giải quyết nhanh đi.

“Chuyện tối kia”. Lân nói thẳng. “Tôi không biết những chuyện gì đã xảy ra…”

“Có một số chuyện, thực tế”. Cô nói không chút giả tạo. “Nhưng không có gì đặc biệt”.

“ý…”

“Cậu say, tôi có mặt ở đó nên chỉ đường cho người ta đưa cậu về. Tôi cũng đi theo. Nhân viên khách sạn có việc gấp nên tôi tự đưa cậu vào trong”. Cô tường thuật chi tiết mà không ấp úng. “Rồi tôi phát hiện ra cậu bị sốt, hơi mê sảng nữa”. Ở điểm này, cô quay đi không nhìn anh. “Tôi không