
hông buông, là hẹn hò với cô, là cùng đến chỗ làm thêm, là cùng từ bệnh viện trở về.
Lân rảo bước đi nhanh. Rồi anh nghe thấy 1 giọng nói.
Giọng của Hồng Bì, chất giọng trong trẻo quen thuộc của cô vang lên bên tai anh, không dụi dàng như mọi khi mà run run giận dữ.
“không!” cô nói “thả tôi ra” rõ rang cô đang cố tỏ ra cứng cỏi.
Sau đó là 1 giọng đàn ông, tuôn ra 1 tràng từ ngữ tục tĩu.
Bàn tay Lân bất giác cuộn thành nắm đấm, những khớp ngón tay nổi lên trắng bệch. Anh lập tức quay bước, hướng tới con hẻm tối nơi phát ra tiếng nói.
Ơ tec bị boa vây. Ba gã đàn ông dồn cô vào 1 con hẻm tối mà cô không hề để ý thấy trước đó. Gã to con nhất bự gấp 3 lần cô, Ơ tec tính toán, cô không thể đâm đầu vào hướng gã mà chạy. Hai gã còn lại trung bình hơn, nhưng cũng hứa hẹn tệ hại không kém. Tim cô nảy lên nảy xuống trong nồng ngực vì sợ hãi.
Tiếng cười của chúng không mấy giống tiếng người.
“Mấy người muốn gì?” cô giữ cho giọng mình không nao núng, câu giờ. Nếu bây giờ cô kêu cứu thì có ai nghe thấy không? Hay chỉ kích thích bọn chúng thêm?
Thực ra cô rất, rất sợ. Cô thấy mình muốn ngất xỉu.
Tên to con đặt tay lên váy cô. Ơ tec hoảng sợ lùi lại, chút nữa rơi vào vòng đón sẵn của 1 trong 2 tên còn lại, nếu hắn không bị hất tung chỉ 1 tíc tắc trước đó. Một bàn tay đưa ra, nắm lấy tay cô, kéo lại phía mình.
Lợi thế của anh là 3s bất ngờ. Lân tống ngay quả đấm của mình vào giữa mặt tên to con nhất, đá ngã tên còn lại.
Trước khi chúng kịp hoàn hồn, Lân đã làm thêm mấy đòn nữa, đánh bật ngửa tên côn đồ vừa đặt tay lên người cô. Không chút thương tiếc.
Ơ tec tái mặt nhìn anh đánh 1 chọi 3 với lũ vô lại. Nhưng rõ rangf anh không phải là bên bị đánh. Anh không để cho chúng 1 cơ hội trở tay, mọi đòn phản công đề kết thúc bằng 1 vết thương mới. Cô thề đã nghe thấy tiếng xương vỡ khi anh đạp gã to con nhất lần thứ 9 hay 10 gì đó. Trời đất, anh là bác sĩ và những cú đánh của anh có thể khiến 3 tên đó phải nhập viện mất.
“Lân” cô nói khi anh vẫn không dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Ơ tec không thể nhìn rõ biểu hiện của khuôn mặt đó.
“Hắn ta ngất rồi” Cô nói về tên to con nhất đang nằm dưới mặt đất. Cả 2 gã kia đề không đủ sức bám vào tường nữa nói gì đến cứu gã.
Lân dừng tay tức khắc. Trong 1s mơ hồ, cô tưởng anh không nhận ra cô là ai.
“Lân”
Anh nhìn cô, mặt Hồng Bì tái ngắt dưới ánh đèn mờ nhạt, trông cô như thể đứng không vững, anh vội bước tới.
Cô ngã vào người anh. Đầu gục trên vồng ngực anh, cô im lặng. Lân không biết liệu cô có khóc, hay sẽ ngất đi, anh vòng tay ôm lấy đôi vai bé nhỏ.
Hồng Bì run rẩy trong vòng tay anh. Cô không khóc, chỉ run rẩy.
Anh đã định hỏi cô (định quát vào mặt cô, thực tế, anh không biết phải lí dải cơn nóng giận đột ngột này như thế nào), định hỏi cô cái gã chết tiệt tên Huân đó đã biến đi đằng nào, để cô 1 mình, hỏi cô sao lại ngu ngốc đến mức bước chân vào cái xó xỉnh tối tăm này. Cô mỏng manh như vậy, yếu đuối và thuần khiết như vậy, bất kì điều gì cũng có thể xảy ra…
Nhưng đột nhiên anh không còn muốn hỏi nữa, anh chỉ đứng yên để cô dựa vào, vòng tay ôm lấy, sưởi ấm cho cô.
Hai tên nhỏ con lết đứng dậy.
“Cút” giọng anh nhỏ, đục đến mức cô không chắc mình có nghe đúng khong nữa.
Nhưng 2 gã kia rõ rang rất thính tai. Chúng co rúm, vội vàng vực gã đồng bọn to lớn đứng lên, kéo đi thẳng.
Vòng tay Lân rất ấm, họ đứng thế rất lâu. Cả sau khi cô đã ngừng run rẩy.
Cuối cùng, Hồng Bì ngẩng đầu, thiên thu bỗng chỉ như chốc lát, mắt cô ráo hoảnh.Lân buông vòng tay. Nhưng anh lại nắm lấy cổ tay mỏng manh của cô, rất chắc, anh kéo cô đi, những sải chân dài của anh không cho cô có cơ hội thốt lên 1 lời phản kháng.
Họ ra tới 1 chỗ sáng hơn, những cây đèn đường, người qua lại… Lân cũng nhận thấy việc anh đang kéo lê cô, những sải chân tự nhiên chậm lại.
“Cảm ơn cậu” Cô nói khi họ đã về tới tốc độ bình thường.
“Không có gì” Lân máy móc nói.Giọng anh điềm tĩnh.
“Nếu không có cậu thì không biết chuyện gì xảy ra…”
“Mình cũng nợ cậu 1 lần. Chúng ta coi như hòa nhau thôi” Lân nói nhanh. Tốt nhất là cô không nên nhắc tới những khả năng có thể xảy ra “Cậu nên quên chuyện này đi”.
“Tất nhiên rồi”
“Nhà cậu ở đâu?”
Hồng Bì ngước lên nhìn anh, không lẽ cô nghĩ anh sẽ để cô tiếp tục về nhà 1 mình.
“Mình đưa cậu về”
“Cảm ơn cậu nhưng…”
“Ddwnhf nói cảm ơn nữa” Và cũng đừng có nhưng nhị gì với anh.
“Số 7 đường C”
“Cậu đã ăn tối chưa?”
“Mình có ăn 1 chút rồi”
“Vậy ta đi thôi”.
Họ im lặng hầu hết thời gian, cuối cùng anh hỏi.
“Tại sao cậu laijddi 1 mình?” Giọng anh dịu dàng khi anh nói “chẳng phải tối nay cậu ra ngoài với Huân? Sao anh ta không đưa cậu về?”
“Anh ấy có việc gấp” Hồng Bì không giải thích gì thêm.
“Ai cũng có thể có việc gấp” Anh nói trong khi thực lòng chẳng nghĩ vậy, sự thực là nếu Huân có mặt ở đây anh ta có nguy cơ bị ăn đấm. “Nhưng lẽ ra anh ta lên gọi taxi đưa cậu về”.
“Mình thích đi bộ hơn”
Cô còn bênh vực cho hắn ta?
“Tay cậu không sao chứ?”
“gì cơ?”
“Các khớp ngón tay của cậu” Hồng Bì kiên nhẫn nói.
Khi cô nhắc tới,Lân mới cảm thấy cái đau từ bàn t