
bạn cực kỳ tốt không đời nào đòi công mang một con laptop từ người bạn trung thành của cậu ta?”
“Chính xác”
Tín toét miệng cười.
“Nếu cập nhật tin tức, thì trong 3 tháng tới, cậu ta sẽ được gọi bằng cái tên chàng-hoàng-tử-bị-người-yêu-bỏ-rơi-để-đi-lấy-chồng”.
Khỉ gió thật.
“Lát rảnh không? Làm vài hiệp đi”.
“Boxing? No”.
“Cậu vừa nói dời nhàm chán!”
“Để cậu “vô tình” làm gãy tay tớ ấy à? Nói thật nhé, tớ không phải là cái bao cát, và tớ biết cậu đủ lâu để nhận thấy luồng sát khí vừa rồi. Tối nay tớ có 1 cuộc hẹn quan trọng, mà gãy tay thì không thuận tiện lắm”.
“Với một cô gái?”
“Một cô rất được!”
“Một cô Nga Mi rất được của Võ Lâm Truyền Kì?”
Tín toét miệng cười. Cậu ta đã đủ phân tâm, Lân vào chuyện.
“Có lẽ với người ngồi cạnh cậu từ thuở lên 5 thì cũng không khó khăn mấy để tuyệt đối độ chính xác thông tin…”
“Bất kì ai đang có mặt ở đây”. Tín hùng hổ đưa đầu vào rọ.
“Vậy cô nàng áo trắng đằng kia?”
Lân không hề nghe Tín nói gì về cô nàng áo trắng.
“Người ngồi bên cạnh cô ta?”
Một bản lý lịch cực kỳ chi tiết nữa bị Lân bỏ ngoài tai.
Vẫn giữ vẻ phớt tỉnh, Lân hỏi bằng giọng thách thức.
“Còn cô gái ngồi đằng sau họ?”
“Nguyễn Dương Hồng Bì” tín tiếp tục bằng 1 giọng đều “xinh đẹp, con nhà gia giáo, nhà cô ta có đến 9 người con. Cô ta con thứ 2. Đỗ vào trường thứ 3. Dạng chăm chỉ. Không thm gia hoạt động thể thao, văn thể mĩ…”
Lân nhìn cô gái đó, lắng nghe những chi tiết mà Tín đã cóp nhặt. Hình như cô ta học cùng trường cấp 3 với anh thật. Nhwnh Tín bảo là trường cấp 2 X ư? Trong trường có cô gái như vậy mà Lân không để ý biết tới sao? Có lẽ thời học sinh cô ta không nổi bật lắm. Mà bây giờ cũng không khá hơn.
Giọng Lân không có cảm xúc gì khi anh hỏi, cắt ngang bản lí lịch mà Tín đang say sưa nói “Tình trạnh hôn nhân?”
“Độc thân. Có lẽ do quá trầm tính. Một vài người theo đuổi. Anh chàng Lê Huân bên Nha khoa, cậu biết anh ta chứ?”
“Thủ khoa đầu vào trên ta 1 khóa?” Lân nói trước khi Tín kịp đọc ra 1 bản lí lịch chi tiết nữa về kẻ trồng cây si của cô gái. “Tớ biết gã đó. Cậu biết gì về gã ngồi sau cô ta?” Lân tiếp tục màn thách thức.
“Hoàng Trung Quân? Có tin đồn em trai cậu ta là Hoàng Ái Quốc…”
Chuông reo, thầy Thành xuất hiện trên bục giảng, cắt ngang lời của Tín. May mắn cho Lân vì anh không định tìm hiểu gì về những Trung Quân Ái Quốc. Tín không hề nghi ngờ gì về sự tò mò đột xuất của Lân đối với bạn bè cùng lớp.
“Hai người là bạn?” giọng nói của Huân lạnh băng, đánh thức Ơ tec khi cô đang để mình theo dõi người con trai đang nói chuyện với thầy giáo dưới sân trường. Người đó mặc áo blouse xanh, dáng người cao ráo. Cô biết Huân đã thấy cô nhìn anh.
“Vâng…” Ơ tec trả lời. “Có lẽ… cậu ấy là bạn cùng lớp của em”.
“Anh biết”. Huân tạm biệt cô và quay đi.
Ơ tec thở dài.
Cô vừa nhận lời đi xem phim với Huân. Cuối cùng thì cô cũng đồng ý. Có lẽ Huân không để ý rằng những rạp chiếu phim xập xệ trỏng thành phố không phải là một nơi lãng mạn để hẹn hò. Nhưng đó không phải là vấn đề. Ơ tec không thích anh. Có thể có một chút mến như người anh. Nhưng anh ấy quá tốt với cô và Ơ tec không có lí do nào để nói “không” với anh thêm 1 lần nữa.
Ơ tec lại nhìn qua cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng chiếc áo blouse xanh cô biết vừa ở đó. Hoàng tử thời trung học của cô. Ơ tec lại thở dài, ngắm mái tóc anh như có màu hung đỏ dưới nắng chiều.
Họ là bạn, phải không?
Suốt 2 tuần qua, Lân đã chọn chỗ ngồi cạnh cô trong vài lớp. Gây mê, hồi sức cấp cứu, chẩn đoán hình ảnh và… quá bán. Cô đoán thế là hơi nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là có gì để hi vọng.
Ngồi bên nhau, họ đã trò chuyện đôi chút, có lẽ là cười đùa và trao đổi bài vở nữa.
Anh rất lịch thiệp, không phải như giấc mơ của cô về hoàng tử, mà nhiều hơn thế.
Anh lịch sự và thông minh, cô đã biết điều này từ trước. Nhưng có cái gì đó ở anh, sự ân cần, dịu dàng, vui tính… vừa sâu sắc, đồng cảm… Ơ tec không biết phải diễn tả thế nào. Bằng 1 cách nào đó, cùng 1 lúc anh vừa rất thật lại vừa giống như 1 hoàng tử bước ra từ truyện cổ. Chỉ có 1 điều cô có thể chắc chắn, cô càng thích anh hơn. Không còn là sự ngưỡng mộ của 1 nữ sinh Trung học, mà 1 cái gì lớn hơn. Sâu đậm hơn như…tình yêu ư?
Một ngày, Lân nhìn thấy những phác họa của cô trên tập ghi chép. Những nhành phong lan. Đó dĩ nhiên không phải là những gì bài tập yêu cầu. Nhưng anh có vẻ rất thích. Anh lên biết từ trước rằng cô vẽ đẹp. Những bài vẽ mẫu của cô luôn là bài chuẩn xác nhất, đẹp nhất mà thầy giáo từng xem.
“Phong lan phải không? Nhìn rất đẹp.”
“Phong lan trắng” Ơ tec trả lời, cảm thấy hơi ngốc. Chỉ là những đường vẽ bằng bút chì nên chẳng ai biết được màu của những bông hoa cả.
“Cậu thích nó” Lân khẳng định “Mình tin cậu phải trồng nó ở nhà”. Theo 1 nguồn tin nào đó, anh biết cô rất khéo tay.
“Không hề” Cô trả lời “Em gái mình bị dị ứng phấn hoa”.
“Trong phòng cậu”
“Nó là em gái cùng phòng của mình”
“Người ta phải có cách nào dó chứ nhỉ?” Lân nói
Đó là khởi đầu. Sau tiết học hôm đó, Lân lại bắt chuyện với cô về những cành phong lan, trắng và xanh. Và sau đó, họ nói ch