
iết kế, kể cả những khách hàng khó tính nhất đều phải hài lòng.
Lâm tiểu thư thực sư khiến Thiên Hằng phải tò mò. Vấn đề là do cô ta có ý tưởng quá độc đáo làm người như Hòa Vỹ cũng phải chịu bó tay sao?
Theo địa chỉ lấy được từ
Phó Diệu, Thiên Hằng dừng xe trước một quán khá rộng rãi. Mới bước chân
vào cửa, anh đã nhíu mày. Màu sắc trang trí quán có thể nói là….khá u
tối. Nếu anh là một khách hàng bình thường, Thiên Hằng sẽ không bao giờ
bước chân vào quán này.
Bên trong vang lên giọng nói của Hòa Vỹ, có vẻ khá gay gắt. Một lần nữa Thiên Hắng nhíu mày.
-Lâm tiểu thư, tôi nhượng bộ tới vậy là quá đủ. Tôi không làm cho cô nữa. Xin lỗi cô…
Hòa Vỹ xăm xăm đi ra cửa. Nhìn thấy Thiên Hằng, cậu ta hơi khựng lại, ngượng ngùng:
-Sếp..Tôi…
-Cậu về công ty đi.
-Thiên Hằng vẫn nhẹ nhàng-Xem lại tài liệu bên trường tiểu học Hy Vọng.
Nếu một lát nữa, tôi không về kịp, tôi nhắn tin cho cậu đến gặp người
ta.
-Dạ.
Thiên Hằng bước vào
trong. Phía trong còn rất hỗn loạn. Những bức tranh la liệt dưới đất.
Màu sắc hỗn loạn, chủ đề không phù hợp thị hiếu số đông.
-Anh…
Một cô gái quay lại nhìn
Thiên Hằng bằng gương mặt được trang điểm khá kỹ, khóe môi cong cong đầy vẻ cao ngạo. Thấy anh, cô ta hơi nhướng mày, ngạc nhiên:
-Anh…
-Tôi là trưởng phòng thiết kế của Lâm thị. Tôi đến xem, nhân viên của tôi có gì khiến cô phải phiền lòng?
-Anh đến đúng lúc -Cô gái hùng hổ- Anh xem, quán là quán của tôi, tôi muốn trang trí như thế nào
thì mặc tôi. Nhân viên của anh nhiều lần làm trái ý tôi, không lẽ anh
không biết câu khách hàng là thượng đế sao? Chưa kể là những ý tưởng anh ta đưa ra hoàn toàn rất nhàm chán và đơn điệu, không có một chút sáng
tạo. Tôi hoài nghi, không biết có phải anh ta đã tốt nghiệp kiến trúc
hay không hay chỉ là một tên thợ xây nghiệp dư.
Thiên Hằng im lặng quan sát cô gái. Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi anh.
Vốn tưởng, những thiên kim tiểu thư xem người khác như cỏ rác chỉ là do phim ảnh phóng đại. Không ngờ lại có thật ngoài đời.
Cô gái sau một hồi nói to bỗng nhiên khựng lại. Vẻ mặt của Thiên Hằng như một kẻ bề trên nhìn
xuống. Đôi mắt sau cặp kính của anh hấp háy càng khiến cô ta điên tiết
hơn.
-Anh nghĩ là tôi trẻ con, là tôi “ếch ngồi đáy giếng”, không biết gì mà đi phán xét công việc của các người sao? Anh…
-Cô có gì?
Thiên Hằng bỗng lên tiếng hỏi. Câu hỏi không đi vào trọng tâm làm cô gái lại ngẩn ngơ:
-Anh…
-Hòa Vỹ là một trong
những kiến trúc sư hàng đầu của phòng thiết kế. Năm ngoái một nhãn hiệu
cà phê nổi tiếng khi đến Hong Kong mở chi nhánh đã mời cậu ấy đảm nhận
việc thiết kế. Sau 3 ngày làm việc, cậu ấy được nhận 800 ngàn.
-………
-Cô không trả cho cậu ấy
một xu nào cả. Hòa Vỹ đến đây làm việc là do cậu ấy nể tình ông Lâm ba
của cô. Ba của cô rất lo lắng và cưng chiều cô. Cô muốn có quán cà phê,
ông ấy lập tức nhờ người đến thiết kế. Hòa Vỹ vì công trình này mà bỏ dở công việc cậu ấy đang làm bên trường Tiểu học Hy Vọng. Nếu hợp đồng
không thể thực hiện, ba cô sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn.
-Anh…
-Lâm tiểu thư à, cô có
khả năng hay không tôi không biết, nhưng tôi chỉ thấy, hiện giờ cô như
một cô tiểu thư thích chứng tỏ quyền lực hơn là làm việc cho người ta nể phục. Mời một nhà thiết kế nội thất đến, nhưng không trao quyền được
quyết định mọi thứ cho họ, cô đang lãng phí rất nhiều tài nguyên và tâm
trí của người khác. Cô thích trang trí theo ý cô, không sao cả. Vậy thì
cô chẳng nên nhờ tới chuyên gia thiết kế nội thất, nên mời những người
thợ xây chỉ làm theo lời người thuê mình thì sẽ hợp lý hơn.
Lâm tiểu thư không phản
bác. Hay là không biết làm thế nào để phản bác. Đây là lần đầu tiên có
một người ném vào mặt cô ta những lời nặng nề như thế mà cô Lâm vẫn
không thể nói gì.
-Lấy con mắt là một khách hàng bình thường, tôi nói cho cô biết. Quán cà phê ở Hong Kong rất
nhiều. Người ta đến quán là để thư giãn là chủ yếu. Những người như cô,
có gu thưởng thức kỳ dị không có đến mấy người, nếu cô cứ kiên trì trang trí theo ý mình, cô có thể chống đỡ nhiều nhất là 3 tháng. Nếu cô sẵn
sàng mở quán ra để phá sản thì cứ gọi lại, tôi sẽ nói Hòa Vỹ quay lại,
làm một anh thợ xây chỉ làm theo ý cô thôi.
Anh từ tốn rời khỏi. Phản ứng của Lâm tiểu thư như thế nào không cần quan tâm nữa. Sắp tới giờ
hẹn với đại diện trường Tiểu học Hy Vọng rồi.
Hòa Vỹ nhắn về từ nơi gặp mặt với đại diện trường Tiểu học Hy Vọng bốn chữ ” Thành công mỹ mãn”.
Bản thiết kế suốt 2 ngày không ngủ của Thiên Hằng được đánh giá rất tốt. Quả là “sếp” ra tay, cho anh ta một phen mãn nhãn.
Ngay chiều hôm đó, ông Lâm mời Thiên Hằng lên nói chuyện. Ông đã nghe lại
chuyện của con gái, cảm thấy xấu hổ không ít. Lâm Huệ Châu là con gái
duy nhất trong nhà nên được hai vợ chồng cưng chiều đến nỗi xem trời
bằng vung. Nghe con gái ấm ức kể lại chuyện, ông vừa giận vừa thương con gái. Có lẽ phương pháp dạy dỗ bấy lâu của vợ chồng ông đã sai lầm quá
đỗi. Mới có chút sóng gió, Huệ Châu đã không chịu được, sao này nếu hai
vợ chồng ông trăm tuổi, con bé gặp biến cố lớn h