
g bị đẩy ra, hi vọng cuối cùng cũng đến với ta, bước vào là Hắc Mạc Dực, nhưng môi Bạch Nguyệt Diệu vẫn không rời đi môi của ta, mà Hắc Mạc Dực cũng làm như không thấy cảnh tượng trên giường lúc này, đặt bồn rửa mặt xuống lại xoay người đóng cửa ra ngoài.
Sau khi Hắc Mạc Dực đi khỏi, môi Bạch Nguyệt Diệu mới dần dần rời đi môi của ta, cũng buông lỏng hai tay ta ra.
“Ta...” Ta thực sự rất muốn giận dữ, nhưng nhìn nụ cười xấu xa của hắn, ta biết, nếu ta lại tức giận sẽ chỉ rước lấy công kích của hắn thôi: “Nhị hoàng tử, xin ngài chú ý hành động của mình.” Ta nhẫn nại mà trong lòng tức giận, dùng giọng điệu của thần tử đối với quân vương để nói với hắn...
Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời lễ phép của ta, nhanh chóng thu hồi nụ cười, xoay người xuống giường, hắn cầm lên bộ áo bào màu xanh nhạt ở chỗ đầu giường mặc vào người, bộ quần áo này càng lộ da tay trắng nõn của hắn, vóc người xinh đẹp, nhưng, sao hắn lại mặc quần áo màu này?
Ta cũng chậm rãi xuống giường, dùng nước Hắc Mạc Dực mang tới rửa mặt.
Sau đó, Bạch Nguyệt Diệu cùng ta còn có Hắc Mạc Dực ra khỏi quán trọ, nhưng cả đoàn binh sĩ cũng không thấy, ta vẫn cùng cưỡi chung một con ngựa với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng vị trí thì đổi lại, ta sợ Bạch Nguyệt Diệu chiếm tiện nghi của ta, cho nên ngồi ở phía sau Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu sảng khoái đáp ứng xong, chúng ta lập tức lên đường...
“Chúng ta đang đi đâu?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
Hắn không để ý tới ta, ngược lại tăng tốc ngựa, ta sao có thể ôm chặt lấy hắn, hắn theo đường xuống phía Nam, sau đó ra khỏi phạm vi Vân Long quốc.
Ta không biết tại sao hắn phải rời khỏi Vân Long quốc, nhưng, trước mắt hắn phải trở về cung hồi báo với Hoàng thượng tình hình ngăn chặn lũ lụt mà? Hơn nữa hắn còn phải chuẩn bị hôn lễ nữa?
Không phải là hắn đang muốn chạy trốn hôn lễ đó chứ?
Không, không thể nào, chiếu theo tính cách của hắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu.
Ngựa đi không ngừng vó ước chừng năm giờ, cuối cùng đi tới một trong ba nước, Phong Minh quốc!
Bạch Nguyệt Diệu tùy tiện tìm một nhà trọ ở lại.
Hiện giờ, ta rốt cuộc đã hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu sáng sớm hôm nay mặc áo dài màu xanh nhạt rồi, ba nước mặc dù ngoài mặt là hòa, nhưng thực tế không hòa bình với nhau, nếu Bạch Nguyệt Diệu cứ thế gióng trống khua chiêng đi tới Phong Minh quốc, nhất định sẽ gây nên tai ương!
“Mạc Dực, nhốt ngựa cẩn thận, sau đó đem đồ vào nhà trọ!”
“Dạ”
Bạch Nguyệt Diệu nói xong thì Hắc Mạc Dực dắt ngựa ra phía sau quán trọ. Mà ta rốt cục nhịn không được phải lên tiếng.
“Tại sao phải đến Phong Minh quốc?” không phải là muốn điều tra tình hình nước này chứ? Nhưng cũng đâu cần đích thân hắn phải đi?
“Dò lấy tình báo.” Bạch Nguyệt Diệu thần bí nói xong, ta cũng không hỏi tới, sau đó trực tiếp cùng hắn bước vào gian phòng trong quán trọ.
Vừa bước vào, Bạch Nguyệt Diệu đã nói với ta một yêu cầu vô cùng vô lý.
“Cởi quần áo!”
“Nhị hoàng tử, yêu cầu của ngài không phải là quá mức chứ.”
“Hừ.” Hắn khẽ hừ một tiếng sau đó xoay người nửa tựa trên ghế: “Cũng không phải chưa từng xem qua, hơn nữa chẳng qua là bảo nàng cởi áo khoác xuống thôi mà, nếu nàng không cởi, ta sẽ giúp nàng, đến lúc đó sẽ không chỉ dừng lại ở áo khoác thôi đâu.” Hắn nói xong lại lộ ra nụ mỉm cười xấu xa.
Ta hơi nhíu mày, cũng bất đắc dĩ cởi áo khoác trên người ra.
Lúc này, Hắc Mạc Dực cũng bước vào trong phòng khách rồi, hắn đem đến một túi đồ đưa cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu mở bọc quần áo ra, lấy một bộ quần áo nữ tử màu hồng đưa cho ta.
Không đợi ta phản ứng, hắn đã đem bộ quần áo nữ tử đó khoác lên người ta.
“Đây là?”
“Ngụy trang!” Ta hiểu lời hắn nói, nhưng ta...
“Ta ngụy trang thành nam tử là được rồi.”
“Bất tiện.” Hắn dứt khoát nói xong, đang cài nút trên quần áo. Nhưng, không tiện? Ba người đàn ông ở nơi này dò lấy tình báo vốn dĩ không có gì là không tiện cả!
“Đợi đã, ta tự làm.” Ta nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cầm chỗ nút áo.
Bất quá, từ khi tới cổ đại đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo của nữ tử, ha ha, hồi trước thấy ở trong phim cổ đại, những đại gia khuê tú mặc những bộ quần áo này ta đều rất muốn mặc thử một chút, không ngờ thật sự có thể mặc, ta đã nghĩ ở cổ đại này ta sẽ phải vĩnh viễn mặc đồ nam rồi chứ.
“Ngươi làm gì vậy?” Lúc ta mới vừa thất thần, Bạch Nguyệt Diệu đã tháo thanh búi tóc trên đầu ta xuống, ta phát hiện ở chung một chỗ với Bạch Nguyệt Diệu luôn luôn phải đề cao cảnh giác, nếu không để ý, sẽ để hắn thấy sơ hở.
“Mặc đồ nữ mà búi tóc nam, nàng không cảm thấy kỳ cục sao?” Cũng đúng, bỏ đi, lần này tha thứ cho hắn.
Hắn nói xong cũng đem ta dẫn tới trước bàn, sau đó tỏ ý bảo ta ngồi xuống. Ta y theo yêu cầu của hắn ngồi xuống ghế.
Mà hắn lấy từ trong bao quần áo ra cây lược, chải tóc cho ta, không đợi ta nói tự mình làm, Hắc Mạc Dực đã hốt hoảng lên tiếng: “Nhị hoàng tử!!”
“Không sao.” Bạch Nguyệt Diệu êm ái nói