
n trọng cho nên cái này ta không thể nhận.” Nói xong ta đem ngọc bội đưa cho Huyễn Ngâm Phong.
Huyễn Ngâm Phong cũng không nhận lại ngọc bội trong tay ta, hắn nhàn nhạt cười nói: “Ha ha, ngọc này đối với ta mà nói quả thật rất quan trọng, vì đây là di vật của mẹ ta, cho nên, nàng giúp ta bảo quản nó nhé”
Huyễn Ngâm Phong nói xong, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, mà trong lòng ta lại khơi dậy gợn sóng, mẹ của Huyễn Ngâm Phong không còn? Đây là lần đầu tiên Huyễn Ngâm Phong nói tới chuyện riêng của hắn với ta, mà hắn còn đem miếng ngọc bội quan trọng như vậy giao cho ta bảo quản. Là ta đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng Huyễn Ngâm Phong sao? Huyễn Ngâm Phong xem ta là bạn sao? Nhưng sao hắn không chịu hỏi tên ta?
Mặc kệ!! Ta đã vứt đi tất cả tất cả, vứt bỏ cả quốc gia phong kiến chế độ, quên mất kế hoạch của ta, ta chỉ muốn nói cho Huyễn Ngâm Phong biết tên của ta, ít nhất, hắn có lẽ sẽ nhớ đã từng gặp qua một người tên Lam Điệp Nhi, ta muốn nói cho hắn biết tâm ý của ta, ít nhất, hắn có lẽ sẽ nhớ đã từng có một nữ tử thích hắn, còn hơn so với hiện giờ ta và hắn giống như hai người xa lạ...
Ta theo Huyễn Ngâm Phong vọt ra khỏi cửa hàng, không để ý tới những căng thẳng của phái nữ, không để ý tới bất kỳ ngượng ngùng nào, từ sau lưng ta ôm chặt lấy Huyễn Ngâm Phong.
Bị ta ôm cả người Huyễn Ngâm Phong khẽ run, nhưng hắn không nói bất kỳ lời nào.
“Huyễn đại hiệp, ta thích huynh, tên là Lam Điệp Nhi, là một...” Lời của ta còn chưa nói hết, Huyễn Ngâm Phong đã nhanh chóng xoay người, đem môi mềm mại mà lạnh như băng của hắn đặt lên môi ta, vì hành động của Huyễn Ngâm Phong, ta mở to mắt, ta không dám khẳng định tất cả chuyện này là sự thật, nhưng ta vẫn từ từ nhắm mắt lại.
Ta không biết hắn có phải đã biết ta là một nữ tử rồi hay không, ta cũng không biết nụ hôn của hắn có phải là muốn nói cho ta biết hắn cũng yêu thích ta hay không, ta không muốn để ý những thứ này, không muốn để ý tới những thứ này nữa.
Ta chỉ biết, ta thích hắn...
Nụ hôn này kéo dài bao lâu? Ta không rõ ràng lắm, ta chỉ cảm giác chung quanh đã thay đổi hư ảo như vậy, không thật như vậy, lúc này đôi môi của Huyễn Ngâm Phong mới từ từ xa cách đôi môi ta.
Tròng mắt của hắn không lạnh như băng nữa, mà con ngươi băng lãnh đã được thay thế bằng những nhu tình.
Hắn thâm tình nhìn chăm chú vào ta, sau đó một bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt của ta, ta cảm giác hắn vuốt mặt ta nhẹ như vậy, khiến ta rất thoải mái. Lòng của ta cũng không dừng dao động mạnh mẽ...
Nhưng lời nói sau đó của hắn..., lại đẩy ta xuống vực sâu...
“Đừng đem chung thân của mình dễ dàng trao cho người khác...” Hắn nói xong, thu tay về, hắn cũng không có một chút lưu luyến nào xoay người rời đi.
Ta mất mát đứng trong màn đêm, chăm chú nhín vào bóng lưng dần xa của Huyễn Ngâm Phong, lúc này hai mắt ta đã ngấn lệ, ta hiểu ý của Huyễn Ngâm phong. Hắn bảo ta không nên dễ dàng nói lời thích ai đó, nhưng ta thật sự thích hắn! Cũng có thể là hắn đang cự tuyệt ta. Haiz, ta không hận hắn, cũng không trách hắn, ta quên mất, ta đã là nữ tử mất đi trinh tiết, nếu hắn đáp lại yêu ta, ta có thể cho hắn cái gì đây?
Ở hiện đại ta cũng rất xem trọng trinh tiết bản thân, huống chi hắn là người cổ đại? Ta chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này, nhưng có lẽ là ta đã quá mức kích động rồi? Thế nhưng vì nhận được phó thác của Huyễn Ngâm Phong đã quên đi tất cả, haiz, hoặc giả ở lại cổ đại làm nam tử cả đời mới là con dường duy nhất ta nên chọn, kiên cường chút đi, Lam Điệp Nhi, kiên cường chút đi...
Nhưng, ta làm thế nào cũng không thể giải thích được ý nghĩa nụ hôn kia của Huyễn Ngâm Phong, an ủi ta sao? Thương hại ta sao? Nhưng hắn làm sao biết, nụ hôn kia trong nháy mắt, đã làm người ta say mê, ánh mắt ôn nhu đó ta không bao giờ quên...
Thời gian nửa tháng trôi qua, ta rốt cục điều chỉnh tốt tâm trạng thất tình của mình. Lần đầu yêu đã đánh mất, thì ra yêu là thống khổ như thế, giờ ta mới cảm nhận được...
Nửa tháng này Huyễn Ngâm Phong thật sự chưa từng xuất hiện, nhưng ta vẫn không quên luyện võ, vẫn không quên sử dụng kiếm của Huyễn Ngâm Phong.
Ngửa mặt lên trời cười một tiếng, Huyễn Ngâm Phong cự tuyệt ta, có thể giúp ta kiên định hơn trên con đường tương lai...
Thời gian khoa cử diễn ra còn khoảng một tháng nữa, ban ngày ta làm việc, buổi tối bắt đầu luyện văn, ta biết, ở nơi này, thiên hạ ba phần, trừ Vân Long quốc ra còn có hai quốc gia khác, nhưng căn bản thuộc về ba nước tạo thành thế chân vạc, vẫn nhìn chằm chằm vào nhau muốn tóm thâu quốc gia đối phương.
Hơn nữa, sắc họ Vân Long quốc có 6 sắc, Bạch đứng đầu, tiếp theo là Tử, Lam, Hồng, Hắc, Hoàng, năm màu này cũng chính là Ngũ đại gia tộc ở Vân Long quốc.
Về địa lý Vân Long quốc, cùng với phong tục tập quán ta cũng biết một chút.
Ta hiểu hơn một chút, đó chính là chế độ kế thừa của Vân Long quốc có thể là người khác họ. Đầu tiên phải là con của Hoàng thượng, cũng chính là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với Tam hoàng tử mới có quyền thừa kế. Nếu ba hoàng tử đều là phế vật, vậy đế vị sẽ thuận tự nhiên cho tất cả