Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329395

Bình chọn: 9.5.00/10/939 lượt.

m Điệp Nhi, con bướm này không thuộc về hoàng cung sao? hay là Lam Điệp Nhi quá yêu Huyễn Ngâm Phong?

Bạch Nguyệt Diệu nếu đã lấy được Lam Điệp Nhi, quyết sẽ không để Lam Điệp Nhi đi! Hắn thà tình nguyện bẻ gảy đôi cánh của nàng. Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt Diệu lật người Lam Điệp Nhi lại đặt ở phía dưới, không ngừng xuất ra dấu vết của mình trong người nàng, hắn muốn Lam Điệp Nhi cả đời chỉ nghĩ đến mình! Cho dù là hận cũng được.

Ngày thứ hai tới, Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, hắn đối với Lam Điệp Nhi khi thì dịu dàng, lúc thì thô bạo, dường như sử dụng đủ loại tính tình, cũng không cách nào khiến Lam Điệp Nhi cười. Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu chỉ mong Lam Điệp Nhi giận dữ cũng được, chỉ cần nàng có thể nói chuyện với mình mà thôi. Đối với một Lam Điệp Nhi cố chấp Bạch Nguyệt Diệu đã hết cách rồi.

“Điện hạ.” Các cung nữ đưa cơm đến.

“Vào đi.” Bạch Nguyệt Diệu vừa gọi, cửa đã bị mở ra, hắn không ngờ, hôm nay người tới đưa cơm ngoài cung nữ còn có thị vệ. Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy chăn che trên người Lam Điệp Nhi, nhất thời trong mắt tràn đầy tức giận. Lúc này, ham muốn chiếm hữu của Bạch Nguyệt Diệu là vô cùng mạnh, trừ hắn ra, không một nam tử nào có thể thấy da thịt Lam Điệp Nhi, không thể tha thứ!

Lúc này thị vệ kia có chút hoảng hồn, đã vào giữa trưa rồi, hắn căn bản không biết giờ phút này thái tử điện hạ và Điệp phi nương nương còn có thể triền miên trên giường.

Nhìn Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy tức giận, hắn nhanh chóng quỳ gối trên đất: “Thái tử điện hạ tha mạng, tiểu nhân chưa hề nhìn thấy gì.”

Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không để ý lời nói của thị vệ, bất kể thị vệ kia có nhìn thấy thân thể Lam Điệp Nhi hay không, hắn đều không thể tha thứ. Hắn cầm một bộ quần áo khoác lên người, chạy vọt tới chỗ tên thị vệ kia cho một cước! Tên thị vệ lập tức ngã lăn ra đất. Nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn chưa thấy hả giận trong lòng, rút ngay thanh kiếm bên hông tên thị vệ, lúc này ánh sáng từ thanh gươm lướt qua mắt Điệp Nhi, khiến nàng nhất thời bừng tỉnh.

-

Hai ngày nay ta dường như đắm chìm trong bóng tối, giống như chết đi vậy, nhưng đúng lúc nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu vung đao, ta nhất thời tỉnh ngộ. Mấy ngày vừa rồi không chỉ mình ta bị hành hạ, còn có Bạch Nguyệt Diệu, hắn luôn đối xử tốt với thuộc hạ của mình, hắn hiểu rõ, một người lãnh đạo tốt cần phải biết quan tâm tới thuộc hạ, nhưng lúc này, hắn làm vậy, chỉ vì ta...

Vì ta mà hắn vung đao định chém người nọ. Hắn muốn ta trở thành tội nhân thiên cổ sao? Nếu như người kia chết dưới tay hắn, vậy khác nào ta gián tiếp giết người!

“Thái tử điện hạ, xin dừng tay.” Ta ôm chăn bao quanh người ngồi dậy.

Nhất thời Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại nhìn về phía ta, ánh mắt của hắn đầy ngạc nhiên, thoáng chốc khóe miệng hắn hiện lên vẻ tà mị: “Điệp phi có chuyện gì?”

“Thái tử điện hạ, xin hãy tha thứ cho thị vệ kia đi, căn cứ vị trí này, người thị vệ kia hoàn toàn không thể nhìn thấy ta mà.”

“Thái tử điện hạ, tiểu nhân thật sự không hề nhìn thấy Điệp phi nương nương...” Lúc này giọng của thị vệ kia vô cùng run rẩy, Bạch Nguyệt Diệu đã từng cho bọn họ ấn tượng là bậc minh quân đáng khâm phục, nhưng lúc này đây, trong mắt hắn lại chỉ có sợ hãi, Bạch Nguyệt Diệu đã không khác gì tên bạo chúa.

Bạch Nguyệt Diệu khẽ hừ một tiếng, sau đó đi về phía ta: “ Điệp nhi, nàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi, vậy mà câu đầu tiên lại là đi xin xỏ cho một nam tử khác, cho dù hắn không nhìn thấy gì, ta cũng muốn giết hắn!!”

Âm giọng lạnh lùng của Bạch Nguyệt Diệu lan khắp phòng, các cung nữ đều không ngừng run rẩy, sắc mặt thị vệ kia cũng đã trắng bệch, ta thấy trong đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu có một sự tàn bạo, ta không trách hắn, chính vì hai ngày nay ta quá cố chấp nên mới khiến hắn thành ra như vậy.

“Nguyệt Diệu, bỏ qua cho thị vệ kia đi, có được không?” Ta nói xong, nhất thời toàn bộ sát ý trong mắt Bạch Nguyệt Diệu đều biến mất, ta phát hiện ra trong lòng hắn vô cùng coi trọng ta, chỉ là một câu gọi tên hắn đơn giản cũng khiến hắn vốn đang tức giận bỗng trở nên nhu tình.

Ta hướng đến thị vệ kia, tỏ ý bảo bọn họ rời đi, thị vệ kia và các cung nữ lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng.

-

Bạch Nguyệt Diệu quả thật không thể tin vào tai mình, Lam Điệp Nhi bất ngờ gọi tên hắn một cách thân mật, hắn quên hết ngay mọi tức giận, hắn đi tới trước mặt nàng: “Điệp nhi, gọi ta nữa đi.” Bạch Nguyệt Diệu ngưng mắt nhìn Lam Điệp Nhi, chờ đợi nàng lên tiếng.

“Nguyệt Diệu.” Lam Điệp Nhi nhẹ nhàng lên tiếng rồi khẽ mỉm cười. Chỉ cười nhẹ, mặc dù không tính là thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở trong lòng Bạch Nguyệt Diệu đây là nụ cười đẹp nhất.

Toàn bộ buồn khổ suốt mấy ngày nay của Bạch Nguyệt Diệu bị nụ cười này làm cho tan thành mây khói, hắn kéo tay Lam Điệp Nhi đến trước mặt mình: “Điệp nhi, nàng biết không? Trái tim ta chỉ vì nàng mà rộn ràng.” Buồn khổ mấy ngày nay của Lam Điệp Nhi cũng vì một câu nói này của Bạch Nguyệt Diệu mà hoàn toàn tan biến, nàng khô


XtGem Forum catalog