Old school Easter eggs.
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 9.5.00/10/360 lượt.

dặm, khí phách vẫy vùng

hay là tinh thần chán nản, tất cả đều không có ai hay biết.

Ngay đêm đó, lúc Đoàn Vân Chướng trở lại Hiên La Điện, trên bàn của hắn phát hiện có một bức chiếu thư.

Hiện nay có Kim Phượng của Lưu Thị, kiêu căng tứ hoành, tính hay đố kỵ, vừa

không phải danh môn lại không có đức hạnh. Từ khi đảm nhiệm trung cung

hoàng hậu tới nay, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, không có năng lực thống

ngự tam cung, an định cung đình, dẫn đến xã tắc không yên, trữ vị không

huyền. Nay trừ đi phong hào hoàng hậu, biếm làm bình dân, trục xuất khỏi cung. Hậu vị tự trọng, đương cầu đức môn, vì chính nội trị.

Khâm thử.

Chiếu thư hoàng trù nhẹ nhàng rơi xuống đất. Sao chép tinh tế, diễn đạt ngay ngắn, chỉ còn thiếu mỗi ngọc tỷ của quân vương.

“Kẻ nào đã phác thảo chiếu thư!” Long nhan phẫn nộ.

“Tiểu nhân… tiểu nhân không biết.” Nội thị Tiểu Tôn Tử run rẩy quỳ xuống.

Trên thư án của hoàng thượng có thêm một bức chiếu thư như vậy từ bao

giờ, hắn cũng không biết!

“Người đâu! Hoàng hậu đang ở đâu?” Đoàn Vân Chướng nổi giận rống to. Đống tấu chương vốn được sắp xếp gọn gàng

lại bị một trận cuồng phong ném bay tất cả rơi xuống đất.

“Hoàng hậu nương nương… Không có ở Hương La Điện.”

“Hoàng hậu nương nương… Không có ở Hi La Điện.”

“Hoàng hậu nương nương… Cũng không có ở Phương La Điện.”

Tiểu Tôn Tử nhìn chằm chằm vào gương mặt càng lúc càng đông lạnh của hoàng

đế bệ hạ, rốt cuộc đánh bạo quỳ xuống, nói: “Hoàng hậu nương nương… sợ

rằng đã xuất cung rồi.”

“Không có ý chỉ của trẫm, nàng làm sao có thể xuất cung?”

“Hoàng thượng, trong hậu cung này, chuyện ngài không biết thật sự là nhiều lắm.”

Nghe vậy, Đoàn Vân Chướng đang giận đến mức không thể kềm được bỗng dưng ngây người.

Ánh mắt của hắn rơi trên thư án. Thì ra phía dưới chiếu thư hoàng trù, còn có một tờ giấy trắng thuần đang nằm lặng lặng ở đó.

Trên tờ giấy viết mấy dòng chữ nhỏ, bút pháp hòa hoãn, dường như tâm tình của người hạ bút cực kỳ trầm tĩnh.

Vân Chướng, một mình thiếp bỏ trốn, không đợi chàng rồi.

Lý do rời khỏi chàng, có thể nói hết cả ngày. Thế nhưng lý do để có thể

tiếp tục ở lại bên cạnh chàng, dường như cũng đã mất đi rồi.

Từ nay về sau, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hương Hàn, nàng năm tuổi, đã nghiễm nhiên có được phong độ chỉ huy mọi người.

Nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu vàng nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế đá

trong hoa viên. Thần sắc trang trọng chỉ điểm vài tên bộc tỳ đang ngồi

chồm hổm ở bên chân.

“Lão gia nên ngồi ở chính vị.” Nàng cau mày nói: “Bên phải là Nhị phu nhân, bên trái mới là Đại phu nhân. Ngươi đã hiểu chưa?”

Tỳ nữ được chỉ điểm liên tục vâng dạ, vẽ lên bàn một vòng tròn lớn, rồi vẽ hai vòng tròn nhỏ hai bên.

Đoàn Long Nguyệt mười một tuổi bật cười, lần đầu mới nhìn thấy gia gia như vậy.

Đứa bé này chỉ mới năm tuổi mà đã được nuôi dạy biết rõ đại thế, xem ra phụ thân của nàng đã quyết tâm muốn gả nàng cho một đại nhân vật.

Đoàn Long Nguyệt bước lên trước vài bước: “Ngươi là ai? Lại dám ở trong

vương phủ chơi trò gia gia.” Bộc tỳ trong vương phủ nhiều xảo trá, có

khi ngay cả lời của hắn cũng trấn áp không được, sao lại cam tâm tình

nguyện đi theo làm trò với một đứa con nít?

Đám bộc tỳ trông thấy Thích Vương Gia, cuống quýt ném đồ chơi trong tay, xếp thành một hàng, đồng loạt quỳ xuống: “Vương gia!”

Đoàn Long Nguyệt làm bộ gật gật đầu.

Tiểu nha đầu nghe đám bộc tỳ gọi như vậy, có chút sững sờ. Ánh mắt bắt gặp

Đoàn Long Nguyệt, bỗng dưng cả kinh, trên gương mặt trắng nõn thoáng

hiện lên hai vùng đỏ ửng nhàn nhạt. Giống như đã tinh tế suy nghĩ một

phen, nàng có phần ưu nhã trợt xuống khỏi ghế đá, cúi người hành lễ.

Đoàn Long Nguyệt nhìn qua đỉnh đầu nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

“Con gái của Thị vệ trưởng Đỗ Khê, Đỗ Hương Hàn, bái kiến vương gia.”

Mái tóc trẻ con mềm mại, vành tai trắng nõn cũng khẽ ửng hồng.

Đoàn Long Nguyệt đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này. Rõ

ràng là rất khẩn trương, bị vương gia nhìn thấy mình đang chơi đùa làm

bậy, vẫn còn muốn dựa theo cung cách dạy bảo của phụ thân, tự nhiên

phóng khoáng hành lễ.

Rõ ràng là… thật đáng yêu.

Hắn cố gắng ra vẻ cứng rắn: “Ngươi… chơi gia gia thì chơi gia gia đi, vì sao trong nhà còn có nhiều phu nhân như vậy?”

Hương Hàn hơi ngẩng đầu lên: “Nhà ta có ba vị phu nhân. Cha ta nói, một nam nhân có thể cưới rất nhiều phu nhân.”

“Hả?” Đoàn Long Nguyệt nhướng mày. “Vậy bản vương hỏi ngươi, muốn sinh hạ ngươi, cần mấy vị phu nhân?”

“Chỉ… chỉ cần mẹ ta thôi.” Hương Hàn không hiểu ý lắm.

Đoàn Long Nguyệt mỉm cười: “Đã thế, cha ngươi cưới nhiều phu nhân như vậy làm gì?”

“Ách…” Hương Hàn bị hắn hỏi khó, suy nghĩ hồi lâu, mới đáp: “Ta không biết.”

“Vậy thì về nhà hỏi cha ngươi đi.” Đoàn Long Nguyệt không có ý tốt, nói.

Hương Hàn nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn non tuyết, gật đầu nhẹ.

Lại qua hơn tháng, Đoàn Long Nguyệt cũng không trông thấy tiểu nha đầu tên

Hương Hàn của Đỗ gia trong vương phủ nữa. Ngẫu nhiên sẽ nhớ đến khuôn

mặt trắng hồng của nàng, trong lòng