
h chút nào đối với đủ loại
cách thức bồ dưỡng tài năng của Lưu Hiết, ngược lại một lòng trung thành với hoàng đế bệ hạ. Trước đây không lâu, Sài Thiết Chu bởi vì chính
kiến bất đồng mà trở mặt với cha mình, kéo theo cũng phản ứng quyết liệt với phe cánh của Lưu Hiết. Ngược lại, Ngư Trường Nhai rõ ràng là người
tính tình điềm đạm, lại chủ động quy thuận cách làm việc tàn nhẫn của
phe phái Lưu Hiết. Lưu Hiết cũng có chút thưởng thức tài năng viết lách
của y, lại vô cùng nhức đầu về tính tình của y. Cho nên đến nay, Ngư
Trường Nhai vẫn chỉ là một Kinh Triệu Doãn.
Ngư Trường nhai đến
phủ, theo thường lệ sẽ đến thỉnh an Lưu đại phu nhân. Biết rõ hoàng hậu
nương nương lúc này cũng đang ở trong phủ Uy quốc công, liền cách một
bức rèm che hành lễ vi thần. Dùng xong bữa tối, Lưu Hiết cùng Ngư Trường Nhai liền đóng cửa thư phòng, thắp đèn nói chuyện suốt đêm, cho đến khi mặt trời ló ra chút ánh sáng mờ nhạt ở đằng Đông.
Từ đêm đó, Ngư Trường Nhai liền cứ vậy ở lại trong phủ Uy quốc công.
Ngư Trường Nhai ở tại ngoại uyển, cũng không có cơ hội nào đối mặt với Kim
Phượng. Kim Phượng biết rõ Ngư Trường Nhai ở lại phủ Uy quốc công, cũng
không quá để ý. Nhưng Lưu đại phu nhân lại nhìn thấy trong ánh mắt Kim
Phượng, dường nhiên có thêm một chút hàm xúc không rõ ý nghĩa.
Qua hai ngày, trong cung có người đến, nói thái hậu nương nương vô cùng
thương nhớ hoàng hậu, khuyên nàng mau chóng hồi cung. Kim Phượng đánh
giá vẻ mặt sợ hãi của cung nhân kia, mỉm cười dặn dò đôi câu, liền cho
hắn trở về.
Buổi tối lúc Kim Phượng nghỉ ngơi, chải tóc, niềm vui sướng từ từ tràn khắp cõi lòng. Nàng nhịn không được suy đoán, khi Đoàn Vân Chướng biết nàng cùng Ngư Trường Nhai ở chung một nhà, trong lòng
tức giận cỡ nào, chua xót cỡ nào. Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy một vị hoàng đế chăm chỉ, thật thà đáng thương như hắn, có lẽ đang ở trong
Hiên La Điện xoa trán xem tấu chương của hắn, căn bản không hề có thời
gian rảnh rỗi mà nếm vị dấm chua.
Nàng biết rõ, lúc Đoàn Vân
Chướng phê duyệt tấu chương, luôn dùng một tư thế ngồi vô cùng nghiêm
chỉnh và vất vả, khiến cho người khác nhìn thấy cũng vô cùng vất vả. Hắn có đạo lý của hắn, nói rằng, ngồi như thế sẽ không dễ dàng buồn ngủ.
Nhưng người sĩ diện lại hay nói đạo lý như hắn, mỗi khi nhìn thấy nàng
đi vào trong điện, sẽ lập tức đổi sang một tư thế vô cùng bất nhã, dựa ở trên ghế rồng, làm ra dáng vẻ mệt mỏi như sắp đứt hơi đến nơi. Trong
miệng còn thương xót kêu than, lừa gạt nàng đút canh gà cho hắn, châm
trà cho hắn, bóp vai đấm chân cho hắn.
Niềm vui của Kim Phượng càng sâu.
Ừ, ngay mai liền trở về thôi. Mấy ngày không gặp, rất nhớ hắn.
Phong Nguyệt vấn sơ tóc cho nàng xong, đang muốn thay quần áo ngủ, chợt nghe
bên ngoài ồn ào ầm ỹ. Hai người nhìn thoáng qua, Phong Nguyệt liền ra
cửa hỏi thăm vài câu. Một lát sau, Phong Nguyệt mang theo thần sắc có
chút kinh hoảng chạy vào bẩm báo: “Nương nương, nghe nói phủ Uy quốc
công lại có kẻ trộm ghé thăm! Bọn thị vệ đang tiếp tục lục soát!”
Kim Phương hơi sững sờ. Phản ứng đầu tiên là, ai to gan như vậy, lại dám xem hoàng hậu nương nương là kẻ trộm nữa à?
Phong Nguyệt nhíu mày nói: “Nương nương, nửa năm trước chẳng phải phủ Uy quốc công cũng từng có kẻ trộm sao. Nương nương đã bị dính líu đến một lần
rồi. Theo nô tỳ thấy, việc canh phòng của phủ Uy quốc công quá mức lơ là đi.”
Kim Phượng gật gật đầu, không quên dặn dò nàng ta một câu: “Đừng nói lung tung.”
Đối với nội tình của kiếp nạn từ trên trời giáng xuống nửa năm trước, Kim
Phượng cũng không rõ ràng lắm. Những gì nàng biết, cùng lắm cũng chỉ là
có một nữ tặc mặt đen lẻn vào phủ Uy quốc công ăn trộm, vật bị trộm đi
là một bức mật thư. Hôm nay xem ra, chẳng lẽ kẻ trộm đêm nay cùng đêm đó chính là một người? Nếu thật như vậy, cô ta lại muốn đến trộm cái gì
đây?
Nghĩ một lát, nàng cảm thấy những chuyện giang hồ cùng chính sự triều đình, thật sự vượt qua khỏi sự lý giải của nàng, liền nói với
Phong Nguyệt. “Đừng quản chuyện của bọn họ làm gì, chúng ta đi ngủ
thôi.”
Phong Nguyệt khẽ gật đầu, đang muốn nói gì nữa, đột nhiên
ngoài cửa sổ vang lên một tiếng ‘bùm’ trầm đục, làm như có vật gì đó
đụng trúng vào tường.
Phong Nguyệt sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bạch. “Nương nương, có phải là…”
“Không đâu, thủ vệ ở chỗ chúng ta là thâm nghiêm nhất. Ai có thể đến được nơi này?”
“Điều đó cũng khó nói lắm. Bây giờ bọn thị vệ đều lo chạy đi bắt kẻ trộm kia, hình như có vật gì đó rất quan trọng đã bị lấy mất.”
Ngoài cửa
sổ lại vang lên mấy tiếng trầm đục nữa, âm thanh nghe rất khiếp người.
Kim Phượng mấp máy môi, từ trong hộp nữ trang lấy ra một cây kéo vàng
nhỏ nhắn dùng để cắt chỉ thêu, đặt vào tay Phong Nguyệt.
“Ta đi mở cửa sổ, ngươi cầm lấy kéo này. Lỡ như gặp nguy hiểm liền đâm kéo qua.” Kim Phượng nhỏ giọng nói.
Phong Nguyệt chưa từng làm mấy chuyện như vậy, lập tức mếu máo chực khóc. “Nương nương, nô tỳ không dám đâu…”
“Ngươi suy nghĩ đi, an nguy của đương kim hoàng hậu đang ở trong tay ngươi. An uy của hoàng hậu, chính là an nguy của hậu cung,