XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214415

Bình chọn: 8.5.00/10/1441 lượt.

nghĩ nghĩ, ê a thành một đoạn nhạc.

Phượng Thất nghe xong, quả nhiên có cảm giác như nhiệt huyết sôi trào. Chỉ có điều làn điệu đó, đúng là đã từng nghe qua rồi. “Đây là Đức pháo binh khúc quân hành.” Y Nhân nói.

“Đức… là cái gì…” Phượng Thất chẳng hiểu Y Nhân đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy khúc nhạc đó vô cùng dễ nghe. Nàng quyết định sẽ tiến cử nó với Hạ Lan Khâm.

Phượng Thất đang định yêu cầu Y Nhân hát lại một lần nữa thì một tên tiểu binh vội vàng chạy đến, cúi thân bẩm báo: “Phượng cô nương, vương phi, vương gia mời hai người đến lều trại có việc.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phượng Thất nhíu mày hỏi. Hạ Lan Tuyết không bảo hộ Y Nhân đến mức như vậy chứ. Chưa được bao lâu thời gian đã phái người đến giục về?

“Thuộc hạ cũng không rõ lắm, hình như Thế quyền vương phái người đưa đến cho vương phi một món lễ vật…”

“Bùi Nhược Trần tặng?” Phượng Thất còn đang do dự không hiểu là chuyện gì, Y Nhân đã lảo đảo nghiêng ngả đi về hướng lều trại.

Phượng Thất vội vàng đuổi theo, vượt qua cô, dìu cô trở về.

Vì thế, Y Nhân cứ như vậy gặp lại Thập Nhất.

Thập Nhất bị trói ngược, quỳ gối giữa gian lều lớn. Hạ Lan Tuyết đang khoanh tay đứng trước người Thập Nhất, dùng ánh mắt lạnh đến mức có thể làm người ta chết cóng mà nhìn nàng.

“Ngươi thật sự không có thuốc giải?” Hạ Lan Tuyết lớn tiếng hỏi: “Không có thuốc giải cỏ độc, vậy mà ngươi cũng có thể dùng nó để hạ độc chính chủ nhân ngươi?! Ta chỉ hận lúc trước tại sao lại nghe lời Y Nhân, thả ngươi đi!”

Thập Nhất cúi đầu không nói, mặt không chút thay đổi, không áy náy cũng không hề hoảng sợ, mà còn có phần vui sướng cùng phấn khởi.

“Nếu giữ ngươi lại cũng vô dụng, bổn vương sẽ tiễn ngươi một đoạn.” Hạ Lan Tuyết khó thở, lạnh lùng nói một câu, sau đó ngưng tụ chân khí, đánh ra một chưởng nhằm thẳng vào huyệt thiên linh cái của Thập Nhất mà vỗ xuống.

“A Tuyết!”

Đúng vào lúc Hạ Lan Tuyết sắp đánh trúng Thập Nhất, ngoài cửa truyền đến tiếng Y Nhân lo lắng kêu to. Lòng bàn tay Hạ Lan Tuyết lật qua, chân khí nện xuống sàn nhà. Một lốc gạch trên sàn bị tốc lên, bắn tung tóe, có vài mảnh vỡ nện vào người Thập Nhất, chảy máu. Trên sàn lập tức hình thành một lỗ hổng thật dài.

“Tiểu thư.” Thập Nhất chuyển qua hướng Y Nhân, cung kính dập đầu một cái, nét mặt vẫn không chút thay đổi.

“Thập Nhất.” Y Nhân mỉm cười đi qua. Xem chừng đã đi đến trước mặt Thập Nhất, cô ngồi chồm hổm xuống. “Ta nghe nói phu quân của ngươi đã qua đời. Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Y Nhân nghĩ nghĩ, nói.

Thập Nhất ngẩn người, sắc mặt khẽ biến, “Tiểu Thư…”

“Thật ra ta có thể hiểu được. Nếu A Tuyết bị bệnh, ta cũng sẽ rất sốt ruột, gấp đến độ chuyện gì cũng dám làm.” Y Nhân lại nói, giọng điệu rất bình tĩnh, cũng thật tự nhiên.

Lúc này đây, đến phiên Hạ Lan Tuyết ngẩn người, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Vì thế, phẫn nộ cùng tức giận vừa rồi đã không còn quan trọng nữa.

“Tiểu thư, thật xin lỗi. Thập Nhất đã không còn là Thập Nhất trước kia nữa.” Thập Nhất trầm mặc nửa ngày, vừa nói xong lập tức nặng nề dập đầu. “Phang” một tiếng, cái trán đập xuống sàn nhà, lập tức xuất hiện một dấu đỏ.

Nhưng Y Nhân không nhìn thấy, cô cũng không đưa tay ra đỡ Thập Nhất, chỉ ngồi xổm trước mặt Thập Nhất, tùy ý để Thập Nhất nặng nề dập đầu ba cái.

“Được rồi, ngươi đi đi. Ngươi là người thân đầu tiên trong kiếp này của ta. Cho dù ngươi phụ ta, ta cũng không thể phụ ngươi.” Chờ khi Thập Nhất dập đầu xong, Y Nhân thản nhiên nói. “Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ gì nhau.” Mỉm cười xóa giải ân cừu đi. Cho dù có truy cứu ai đúng ai sai, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chung quy, Y Nhân vẫn không muốn làm hại người mà mình đã từng rất coi trọng.

Thập Nhất ngơ ngác nhìn cô, lại quay đầu nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết.

Thả Thập Nhất đi, Hạ Lan Tuyết tất nhiên là không cam lòng. Nhưng anh sẽ không làm trái ý nguyện của Y Nhân. “Ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.” Hạ Lan Tuyết buồn bực nói.

Thập Nhất vẫn quỳ ở đó một hồi sau mới chần chờ đứng lên, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài. Y Nhân vẫn còn ngồi xổm ở chỗ cũ, giống như không hề biết rằng Thập Nhất đã đi rồi vậy.

Hạ Lan Tuyết thở dài, anh đi đến trước mặt Y Nhân, quỳ một gối ngồi xuống. Sau đó, duỗi cánh tay ra kéo cô ôm trọn vào lòng. “Y Nhân, ngày mai chúng ta sẽ đi Lưu Viên.”

Đứng trước Lưu Viên đầy truyền kỳ, Phượng Thất vô cùng thổn thức. Nghĩ đến phẩm chất đạo đức của Lưu Trục Phong, thật sự không có cách nào liên hệ nổi tòa thành nguy nga tráng lệ này với cái tên thiếu chủ cà lơ phất phơ đó được.

Lưu Viên là một tòa thành đô tọa lạc giữa khe sâu thâm sơn. Bốn phía được núi non bao bọc. Bộ dáng trang nghiêm đứng sừng sững một mình.

Đại quân đóng quân cách lối vào Lưu Viên không xa. Lối vào là một khu rừng rậm nguyên thủy ngập tràn chướng khí, cũng là nơi Lưu Trục Phong bố trận.

Thật ra, phương pháp đối phó với rừng rậm, hữu hiệu nhất là dùng hỏa thiêu. Lúc trước cũng có người từng thử dùng hỏa công, nhưng không biết vì sao, mỗi lần dùng lửa trời đều đổ mưa to một cách khó hiểu. Rừng cây này hàng năm cũng ẩm ướt nhiều nư