
với tên sủng thần này, có phải mình đã tin lầm người rồi không?
Bên kia, Tuy Xa.
Hạ Lan Khâm đang tập luyện binh lính, thân hình oai hùng vừa vặn trong bộ áo giáp sáng rỡ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh. Phượng Thất ngồi trên một chiếc thùng gỗ, dựa vào thùng gỗ cắn hạt dưa, vô cùng buồn chán nhìn cảnh tượng rộng rãi trước mặt.
Mấy vạn người xếp hàng thẳng tắp. Dưới ánh mặt trời cao cao chiếu rọi, điểm binh sa trường.
Nhưng nhiều người như vậy thì có ích lợi gì đâu? Ngay cả một cái Lưu Viên nho nhỏ mà cũng không làm gì được. Phượng Thất buồn bực nghĩ.
Đang nhàm chán lại trông thấy Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân từ xa xa đi đến, Phượng Thất phủi mông, nhảy cẫng lên, phất tay gọi: “Y Nhân!”
Y Nhân quay mặt về phía phát ra âm thanh, cười cười.
Phượng Thất nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Khi đến gần mới thấy Hạ Lan Tuyết đang bảo hộ Y Nhân rất nghiêm. Tay đặt trên eo cô, chỉ hận không thể nhét cô vào trong lòng mình, lại còn đội cho cô một chiếc mũ trùm đầu thật dày, vành mũ rất lớn, chỉ lộ ra mấy lọn tóc lòa xòa.
Phượng Thất xoa cằm, không khỏi mỉm cười. Nhớ đến lời Phượng Cửu đã nói, nàng cũng không thể không tin: Hạ Lan Tuyết thật ra là một người rất cẩn thận.
“Ta nói này Vương gia, cả ngày ngươi cứ cuốn lấy Y Nhân như vậy, nàng sẽ buồn cho xem. Để Y Nhân cùng ta đi chơi một chút đi.” Đôi mắt Phượng Thất cười híp lại thành một đường kẻ dài, rất không có ý tốt.
Hạ Lan Tuyết lập tức cảnh giác, gương mặt tuấn mỹ cũng nghiêm túc hẳn lên, “Y Nhân bây giờ không tiện, không thể chơi với cô được.”
“Thiếp không có gì không tiện.” Y Nhân thình lình nói một câu. Mấy ngày nay, Hạ Lan Tuyết vẫn luôn chiếu cố đến cô rất chu đáo, gần như cô không có chút không gian riêng tư nào. Y Nhân sớm cảm thấy bất an. Hạ Lan Tuyết nhìn Y Nhân, ủy khuất hỏi: “Nàng thật sự cảm thấy ở cùng với ta buồn chán lắm sao?”
Y Nhân chưng hửng, lười trả lời. Phượng Thất không cho Hạ Lan Tuyết cơ hội ở một bên chỉ trương chỉ trí, nàng kéo Y Nhân về phía mình, cười cười nói: “Bây giờ, chúng tôi phải tán gẫu vài chuyện nữ nhân. Tuy rằng bộ dáng của vương gia rất giống nữ nhân, nhưng mà…”
“Biết rồi. Ngươi phải chăm sóc Y Nhân cho tốt, nếu thiếu mất một sợi tóc…” Hạ Lan Tuyết hận nhất người khác nhắc đến diện mạo của anh, nhịn không được suy sụp, cúi gằm mặt nói.
“Ngươi tuyệt đối sẽ không tha cho ta, đúng không?” Phượng Thất cười hì hì tiếp lời anh, sau đó lôi kéo Y Nhân chạy vọt ra ngoài nhanh như tia chớp
Chờ đến khi đã đi ra khỏi hàng rào gỗ, Phượng Thất xoay người ngắm trộm Hạ Lan Tuyết. Thấy anh đứng đó một hồi, rốt cuộc cũng chuyển hướng đi qua chỗ Hạ Lan Khâm, Phượng Thất mới nhẹ nhàng thở ra, để Y Nhân nhàn hạ đứng dựa vào hàng rào.
“Vương gia đối với cô thật là tốt. Mấy năm nay, năm nhân khẩn trương vì nữ nhân như vậy, chẳng còn mấy người.” Phượng Thất cảm thán tự đáy lòng, lập tức thòng thêm một câu, “Chẳng bù cho cái tên đầu gỗ Lục Xuyên kia.”
Y Nhân cười ngọt, không hề phản bác.
“Nói thật, đôi mắt của cô thật sự không nhìn thấy gì hết sao?” Phượng Thất quơ tay trước mắt cô.
Nụ cười của Y Nhân càng thêm sáng lạn, đôi mắt to tròn vụt sáng, chỉ là không có tiêu cự: “Chẳng nhìn thấy gì hết.”
“Trông dáng vẻ của cô, giống như chẳng biết khổ sở là gì.” Phượng Thất nhức đầu nói, “Rốt cuộc là cô không để ý, hay là ngốc nghếch đây?”
Y Nhân không đáp, quay mặt sang hướng khác, Một hồi lâu mới thản nhiên nói một câu: “Nếu không, thì phải như thế nào?”
Nếu không thể thay đổi được cái gì, ít nhất cũng không thể để cho A Tuyết lo lắng.
Cô đã là gánh nặng của A Tuyết rồi.
Phượng Thất ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mình bắt đầu thấy thích tiểu nha đầu lúc thì mơ hồ, khi thì thanh tỉnh này rồi.
“Muội yên tâm, Thất tỷ ta cái gì cũng không có, nhưng tiền thì có thừa. Cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, đến lúc đó, Thất tỷ sẽ tìm người chữa trị cho muội.” Nàng không chút khách khí tự xưng là tỷ tỷ.
Y Nhân cũng không để ý đến cách xưng hô của Phượng Thất, cười híp mắt cảm khái nói: “Cám ơn Thất tỷ.”
Lời nói nhu thuận đó làm cho Phượng Thất chỉ muốn nhéo nựng cái mặt bầu bĩnh của cô.
“Chỉ tiếc là không vào được Lưu Viên…” Nghe thấy từ hướng sa trường phát ra tiếng hô khi các tướng sĩ diễn luyện, Phượng Thất lại cảm thán nói.
Ánh mắt Y nhân vụt sáng, như có sáng kiến gì.
“Y Nhân, muội nói xem có cách gì có thể làm cho binh lực lập tức đề cao mấy chục lần, mấy trăm lần không?” Thật ra Phượng Thất nói những lời này không phải để hỏi Y Nhân, chỉ là tự mình cảm khái mà thôi.
Y Nhân cũng rất thành thật, suy tư về nó.
“Uống thuốc kích thích?” Cô đề nghị, sau đó lại lập tức phủ định mình, “Không được, sẽ phạm pháp.”
“Cái gì là thuốc kích thích?” Phượng Thất tò mò nhìn cô.
Y Nhân không đáp, vẫn còn đang cân nhắc vấn đề Phượng Thất đưa ra, “Trang bị vũ khí?”
“Quân bị của Đại tướng quân đã là tốt nhất rồi.” Phượng Thất trả lời.
“Vậy… âm nhạc thì sao?” Y Nhân lại nảy ra một ý, “Một khúc nhạc hoặc quân ca, có thể làm lòng người phấn chấn, cũng có thể đề cao sức chiến đấu.”
“Quân ca là cái gì?” Phượng Thất cũng hưng trí lây.
Y Nhân