Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214344

Bình chọn: 10.00/10/1434 lượt.

: “Đi ra ngoài! Ta không muốn nói chuyện với ngươi!”

Người đứng sau lưng vẫn không chịu ra ngoài, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

“Đi ra ngoài!” Hạ Lan Thuần lại hét lên.

“Vì sao?” Người phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng không phải là giọng nói của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Thuần lắp bắp kinh hãi. Hắn xoay người lại. Nữ tử trước mặt mặc một bộ tăng phục trầm lặng, tóc thả dài bên vai phải, chưa trang điểm phấn son, khuôn mặt thanh thoát nhưng nhợt nhạt.

Chính là Dung Tú.

“Vì sao?” Dung Tú nhìn Hạ Lan Thuần giống như đang nhìn một hồn ma, đi về phía hắn từng bước từng bước một. “Vì cái gì lại phải giả chết? Vì cái gì bắt ta phải đau khổ, vì cái gì không nói cho ta biết?”

Hạ Lan Thuần lần đầu tiên có cảm giác thất kinh. Hắn không biết nên trả lời thế nào.

Hắn theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đến khi dựa lưng vào cửa sổ.

Hắn ngừng lại.

Dũng Tú cũng chỉ còn đứng cách hắn chừng một trượng.

“Hạ Lan Thuần, từ đầu đến cuối, ngươi có từng tin tưởng ta không?” Đôi môi Dung Tú vô cùng run rẩy. Ngay khi nàng buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ sinh mệnh để bảo vệ hắn, hắn lại vẫn đang tính kế, vẫn đang phòng bị như trước.

Hạ Lan Thuần trầm mặc.

“Từ đầu đến cuối, ta có từng làm hại đến ngươi chưa?” Dung Tú lại hỏi, bất khuất không buông tha.

Diễn cảm của cô như thể nếu như Hạ Lan Thuần không trả lời hoặc trả lời hơi vô ý, nàng sẽ xông đến bóp chết hắn ngay.

Bóp chết hắn, sau đó tự sát.

Trong đầu Dung Tú bỗng xẹt qua một ý niệm đáng sợ. Nàng muốn trực tiếp giết chết Hạ Lan Thuần, giết chết cái tên nam nhân không biết cảm ơn đó. Vì sao nàng vẫn còn nhớ mãi không quên, vì sao cứ khăng khăng một mực!

Hạ Lan Thuần tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ của Dung Tú. Không biết vì sao, trong lòng lại trở nên bình tĩnh khác thường.

Bấy lâu nên sống tạm bợ, bị Hạ Lan Tuyết giam lỏng, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng nghĩ đến cùng, Hạ Lan Thuần lại phát hiện, bản thân kỳ thật cũng chưa từng có được cái gì.

Lúc trước khi còn ở trên ngôi cửu ngũ chí tôn, ngược lại còn chưa từng an tâm như những ngày bị giam lỏng này. Mỗi ngày đều có thể an an ổn ổn ngủ, an an ổn ổn ngẩn người.

Cứ như vậy an an ổn ổn chết trong tay Dung Tú, cũng là một chuyện không tệ.

Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật. Hạ Lan Thuần nhìn Dung Tú, thản nhiên nói: “Đơn giản là vì nàng đã từng thích A Tuyết, cho nên, ta vẫn không thể tin tưởng nàng.”

Dung Tú giật mình, đáp án này khiến nàng rất nghi hoặc. “Vì sao?”

“Những người đã từng kết giao với A Tuyết, đều trung thành với hắn. Huống chi, hắn đối với nàng tốt như vậy, ta làm sao biết được, một ngày nào đó nàng có thể vì hắn mà phản bội ta hay không?” Hạ Lan Thuần rốt cuộc cũng nói ra nghi ngờ sâu kín nhất của mình.

Hắn đối với Dung Tú như gần như xa chính là bởi vì hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cũ của nàng cùng Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết là một người vĩ đại như vậy, nếu có một ngày Dung Tú đột nhiên so sánh hai người bọn hắn, đột nhiên quyết định thay đổi thái độ, chẳng lẽ hắn không phải sẽ rất bị động sao?

Sau này bị động, không bằng bây giờ cứ đề phòng nàng trước.

Dung Tú sợ run một hồi, sau đó cúi đầu, cười khổ.

Nàng không giải thích, cũng không thoái thác, chỉ nhẹ nhàng hỏi lần cuối cùng: “Hiện tại, lúc này đây, ngươi tin hay là không tin ta?”

“… Tin.” Hạ Lan Thuần do dự một chút, sau đó trả lời.

Hắn đã không còn gì để mất, bởi vậy, có thể không hề cố kỵ mà tin tưởng nàng.

Hóa ra, trong trần thế có được càng ít, nội tâm lại càng dễ dàng trong suốt.

“Vậy ngươi theo ta đi.” Dung Tú nghe vậy, nhìn hắn hồi lâu, sau đó mỉm cười với hắn.

Nụ cười đó làm cho nét mặt thanh tú của Dung Tú trở nên linh hoạt kỳ ảo, vô cùng dịu dàng và thánh khiết, tựa như nụ cười của Phật tổ niêm hoa, cười xóa ân cừu.

“Đi đâu?” Hạ Lan Thuần hỏi.

“Người để ý đi đâu sao?” Dung Tú nhẹ giọng hỏi.

Hạ Lan Thuần ngẩn người, sau đó lắc đầu.

“Còn có thứ gì không thể buông sao? Cùng nhau bỏ đi.” Dung Tú nhìn chung quanh một lượt, dùng một loại giọng điệu từ bi thôi miên hắn.

Hạ Lan Thuần như có điều suy nghĩ, thong thả đi đến bên bàn, múa bút viết xuống tập giấy một hàng chữ: “A Tuyết, ta đi rồi. Ta không tranh nữa, tất cả của ta đều để lại cho ngươi. Ngươi tiếp tục tranh đi.”

“Ta ta ngươi ngươi” vừa viết xong, lúc Hạ Lan Thuần đặt bút xuống cảm giác giống như trút được gánh nặng, còn có một tia đắc ý bí ẩn.

Tất cả những gì đã trói chặt hắn trong năm năm qua, hiện giờ đều đã giao hết lại cho A Tuyết.

Dung Tú đi tới, cũng không thèm nhìn tờ giấy hắn để lại, đưa tay dìu hắn đi ra ngoài cửa trước.

Hạ Lan Khâm cùng Phượng Thất đứng cách đó không xa, lẳng lặng mà nhìn. Nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Phượng Thất cất tiếng hỏi: “Cô nói xem, bọn họ bỏ đi như thế này có thể sống tốt hay không?”

“Không có gì phải lo lắng nữa, tất nhiên là sẽ tốt rồi.” Hạ Lan Khâm nhìn hai cái chấm đen nhỏ xíu kia, nhẹ giọng đáp.

“Nhưng mà, ta không ngờ các ngươi lại thật sự thả Thuần Đế đi. Nếu ngươi đem tin hắn đang ở đây lan truyền ra ngoài, không chỉ có thể tẩy trừ tất cả t


Polly po-cket