The Soda Pop
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3217340

Bình chọn: 10.00/10/1734 lượt.

i, vào đến phòng trong.

Bùi Nhược Lan đang dựa vào thành giường, vẻ mặt ngây thơ mỉm cười yếu ớt, nói nhỏ gì đó với Hạ Lan Thuần. Hạ Lan Thuần đang ngồi ở đầu giường, vừa đưa một tay xoa xoa bụng Bùi Nhược Lan vừa thấp giọng trả lời.

“Ca ca.” Nhìn thấy Bùi Nhược Trần, Bùi Nhược Lan liền cười tươi như một đóa hoa, “Ca ca chờ lâu.”

“Nương nương nói quá lời.” Bùi Nhược Trần cung kính cúi đầu thi lễ. “Thấy nương nương không sao, thần cũng yên tâm.”

“Công chúa đâu? Nàng không đến sao?” Bùi Nhược Lan nhìn ra phía sau hắn tìm kiếm, sắc mặt trầm xuống, hỏi.

“Thần thay mặt công chúa xin nương nương trị tội. Công chúa tuổi còn trẻ, làm việc chưa đúng mực, xin nương nương đừng để tâm.” Bùi Nhược Trần nhẹ giọng nói.

Bùi Nhược Lan lạnh lùng “Hừ” một tiếng. Nhưng ca ca đã muốn ra mặt, thân phận Hạ Lan Du cũng cực tôn quý, nàng thật sự không tiện truy cứu quá mức.

Chỉ có điều, một cái tát đó, bất kể thế nào vẫn là nhẫn không nổi, nuốt không trôi.

“Công chúa ngang ngược như vậy, chắc ngày thường ca ca vất vả lắm nhỉ.” Một lát sau, Bùi Nhược Lan ôn hòa nói một câu.

Bùi Nhược Trần yên lặng không đáp.

Hạ Lan Thuần liền đứng dậy. Ánh mắt mới vừa rồi còn nhu tình mật ý, chỉ trong giây lát đã biến thành lạnh lùng. Hắn thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó nói với Bùi Nhược Trần: “Nhược Trần, khanh theo trẫm ra ngoài một chút.”

Bùi Nhược Trần đáp “Vâng” một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Bùi Nhược Lan thật sâu, lúc này mới đi ra ngoài.

Hắn chứng kiến muội muội của mình lớn lên, mãi cho đến khi nàng nhập cung làm phi. Trong ấn tượng của Bùi Nhược Trần, muội muội luôn ngoan ngoãn hiền lành, xinh đẹp hoạt bát. Nhưng sự tình hôm nay đã làm cho Bùi Nhược Trần bỗng nhiên tỉnh ngủ. Nàng đã không còn là đứa nhỏ trong trí nhớ của hắn nữa rồi. Nhiều năm sống cuộc sống trong cung đã khiến nàng trở nên kiêng kị khó dò, tâm cơ u ám.

Nói Dung Tú làm búp bê vu cổ, bất kể thế nào Bùi Nhược Trần cũng không thể tin. Chuyện này, nhìn trái nhìn phải đều chỉ thấy là một màn kịch tự biên tự diễn.

Hắn vốn định tiến cung khuyên bảo Bùi Nhược Lan hãy thu mình khiêm tốn một chút. Nàng muốn làm hoàng hậu, đều đã có ca ca hắn đây chu toàn giúp cho… Đó vốn là lời hứa với phụ thân: Giúp Bùi Nhược Lan lên ngôi hoàng hậu, để cho đứa cháu sắp trào đời của hắn được làm hoàng thượng, vua của một nước.

Chỉ có điều, Hạ Lan Thuần hiển nhiên sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội được ở chung nói chuyện với nhau.

Hạ Lan Thuần cũng có thủ đoạn của Hạ Lan Thuần.

Hắn tỉnh bơ, thờ ơ lạnh nhạt chuyện quyền thế của Bùi Nhược Trần càng lúc càng lớn, thậm chí còn âm thầm tương trợ, nhưng lại cố tình không chịu cho Bùi Nhược Lan làm hậu.

Bùi Nhược Trần cũng biết rõ địa vị hiện tại cùng tình cảnh của mình.

Hắn là quân cờ của Hạ Lan Thuần, là một quân cờ để Hạ Lan Thuần tập trung vương quyền, đánh lừa sự chú ý của mọi người.

Mãi mãi, chỉ là quân cờ.

Bùi Nhược Trần sẽ không để ý. Người đời khinh hắn là đồ ngốc, sao biết hắn không coi người đời là đồ ngốc?

Lúc xoay người đi, khóe môi Bùi Nhược Trần nổi lên một nét cười thoáng hiện – đùa cợt.

Cũng không biết là chê cười mọi người, hay là chê cười chính mình.

Ra khỏi phòng, Hạ Lan Thuần bước chậm dần lại. Hắn đi ở phía trước, đưa lưng về phía Bùi Nhược Trần, tùy ý hỏi: “Ngày thường có phải công chúa thật sự rất ngang ngược như vậy hay không?”

“Không có.” Bùi Nhược Trần thản nhiên trả lời, “Công chúa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thanh tao lịch sự, điềm đạm nho nhã, cũng không làm ra chuyện gì ngang ngược.”

“Nếu như thế, vì sao trẫm nghe người ta nói, quan hệ giữa khanh và công chúa không tốt. Từ sau đại hôn đến nay, thậm chí ngươi còn không thèm bước đến cửa phòng của công chúa. Có đúng hay không?” Hạ Lan Thuần dừng bước, xoay người lại nhìn Bùi Nhược Trần. Giọng nói bỗng nhiên trở nên sắc bén.

Bùi Nhược Trần trầm mặc. Trầm mặc, đó là cam chịu.

“Thái hậu bệnh tình nguy kịch, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Cũng không biết có thể qua khỏi mùa xuân này hay không.” Giọng nói của Hạ Lan Thuần chậm dần, sau đó lại nói tiếp, “Nếu có thể, trẫm hy vọng có thể mau chóng nghe được tin tức tốt lành từ Du Nhi. Một nữ nhân, nếu được làm mẹ, nhất định có thể trưởng thành một ít, cũng sẽ an phận hơn rất nhiều.”

Những lời này, chính là muốn thúc giục Bùi Nhược Trần sớm ở chung phòng cùng Hạ Lan Du.

Bùi Nhược Trần vẫn không nói gì. Một lát sau, hắn thản nhiên bẩm báo, “Thần đã mời Phượng Cửu tiên sinh đến, ngày mai giúp Thái hậu trị liệu. Thái hậu nhất định sẽ cát nhân thiên tướng, bình phục khỏe mạnh.”

“Phượng Cửu, chính là tên Phượng Cửu đang làm việc cho A Tuyết sao?” Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.

“Vâng,” Bùi Nhược Trần thản nhiên đáp, “Mặc dù là thế, nhưng cho dù hắn có mục đích riêng, hắn cũng không đến mức làm hại Thái hậu. Hơn nữa, bên ngoài thanh danh của Phượng Cửu, y thuật cũng rất có tiếng tăm. Thần nghĩ, có thể thử một lần.”

“Chỉ có thể như vậy. Nhưng mà, ngươi phải đề phòng một chút, đừng để cho hắn giở trò gì.” Dừng một chút, Hạ Lan Thuần lẩm bẩm. “Khâm đại tướng quân chiều nay đã tiến cung bẩm báo rằng: