
g tìm nhà vệ sinh.”
Bùi Nhược Trần cũng kinh hoàng không kém, nghe vậy phì cười, “Để ta đưa nàng đi.”
Đây chính là lần gặp lại của bọn họ.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ.
Hắn lẳng lặng chờ ở bên ngoài, chờ cô từ bên trong đi ra. Y Nhân giải quyết xong, thỏa mãn từ trong đi ra, một lần nữa đứng ở trước mặt hắn.
Hắn không hỏi cô vì sao lại xuất hiện ở nơi này, cô cũng chẳng hỏi.
“Cùng ta đi đến một nơi nhé.” Bùi Nhược Trần nói xong, đã kéo tay cô đi ngay.
Y Nhân cũng không thấy bẽn lẽn, tùy ý để hắn nắm, đi ra đường cái.
Hài hòa và bình tĩnh như vậy, giống như bọn họ chỉ mới vừa tạm biệt ngày hôm qua.
Bùi Nhược Trần đi lại rất nhẹ, chân dẫm lên con đường lát đá hầu như chẳng nghe thấy tiếng.
Y Nhân lại nện bước rất nặng, có điểm hỗn độn, nhưng trước sau vẫn luôn đi theo tiết tấu của hắn.
Bùi Nhược Trần đứng trước cánh cửa của một gian nhà thật to.
Cửa nhà đã đóng kín. Phía trên cánh cửa là một tấm biển thật to, viết bốn chữ “Cửa hàng pháo hoa”.
Bùi Nhược Trần buông tay Y Nhân ra, nói cô cứ chờ ở ngoài này còn mình thì bước lên bậc thang, dùng sức gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, bên trong cánh cửa truyền ra một tràng nói mê chán nản. Chủ nhà dụi dụi mắt, mở cửa ra, đang muốn chửi ầm lên lại nhìn thấy Bùi Nhược Trần, diễn cảm trên mặt lập tức trở thành vô cùng nịnh hót: “Bùi đại nhân, đã trễ thế này rồi, sao ngài…”
“Pháo hoa, ta muốn mua toàn bộ pháo hoa trong cửa hàng của các ngươi.” Bùi Nhược Trần ngắn gọn cắt ngang lời y.
Chủ cửa hàng ngẩn người, lập tức trở vào, thét gọi những người khác rời giường.
Y Nhân lẳng lặng chờ ở bên ngoài, chân trái đá chân phải, hơi có vẻ chật hẹp, thần sắc cũng bình yên.
Một lát sau, Bùi Nhược Trần đi ra. Hắn mang theo một cái gói thật to, tay còn rảnh lại một lần nữa dắt cô đi.
“Còn nhớ ngày đó, nàng đã ở chỗ này ngăn ta lại không?” Vừa đi, Bùi Nhược Trần vừa cười hỏi.
Hắn nói là chuyện lúc trước khi hắn thành thân, Y Nhân đã đến cướp chú rể.
Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại nhìn trái nhìn phải. Bỗng nhiên phát hiện, hiện tại bọn họ đã đến đúng địa phương đó.
Chính tại nơi này, ngày hôm đó, Bùi Nhược Trần mặc một bộ quần áo đỏ tươi, lập tức cúi người xuống, thản nhiên nói: “Trở về đi, Y Nhân.”
Nếu được quay trở lại ngày hôm đó, hắn còn có thể nói ra câu nói như vậy nữa không?
Nhưng cả hai người đều không hề suy nghĩ đến chữ ‘Nếu như’ đó.
Đã bỏ lỡ, là vĩnh viễn bỏ lỡ.
Không có nếu như.
“Ta vẫn còn nhớ rất rõ nàng của ngày hôm đó.” Bùi Nhược Trần nói xong, cởi cái gói to xuống, lấy toàn bộ đồ vật bên trong gói ra. Sau đó từng bước từng bước, xếp chúng thành một vòng tròn. Một vòng tròn thật lớn, từ đầu đường lan tràn đến tận góc đường.
“Có thích xem không?” Bùi Nhược Trần thổi cây đánh lửa, đưa cho Y Nhân.
Y Nhân nhìn hắn.
Sao trời như trước, ánh trăng như trước, bất luận là sao trời hay là ánh trăng, đều là một màu trắng lạnh, nước trong và gợn sóng, chiếu vào khuôn mặt Bùi Nhược Trần. Đó là một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ, dịu dàng ấm áp, tựa như một vị thần.
Y Nhân vươn tay ra, cầm lấy cây đánh lửa.
Sau đó, cô giống như một đứa trẻ đốt pháo ăn tết, đột nhiên trở nên rất hứng khởi. Một đường châm lửa, một cái lại tiếp một cái, ngồi xổm, chổng mông, chạy chạy, từ đầu bên này chạy đến đầu bên kia.
Ánh lửa trong bóng đêm, tê tê rung động.
Y Nhân châm lửa xong, vội vàng thổi tắt cây đánh lửa, chạy đến bên cạnh Bùi Nhược Trần, hai tay bịt kín hai lỗ tai, vẻ mặt nhảy nhót.
Bùi Nhược Trần nghiêng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười hiền dịu như làn gió mùa xuân.
“Oàng” một tiếng vang thật lớn.
Pháo hoa đang nở rộ.
Ánh sao đầy trời nhất thời chìm nghỉm.
Bọn họ đứng giữa một vùng sáng rọi.
Y Nhân ngẩng đầu lên, trợn to đôi mắt, thỏa mãn ngắm nhìn.
Vô số pháo hoa bay lên, hạ xuống rồi lại bay lên. Ánh sáng như sắc ngọc, rõ ràng chợt hiện chợt tắt trong đáy mắt cô.
Tầm mắt của Bùi Nhược Trần vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt cô.
Pháo hoa trong mắt hắn chính là hình ảnh phản chiếu trong mắt cô.
Đủ mọi màu sắc sáng rọi, tràn ngập khuôn mặt cô, chiếu rọi niềm vui sướng đơn thuần đến cực điểm của cô. Bức tranh xinh đẹp như thế, là điều mà Bùi Nhược có thể chạm vào được, một hạnh phúc rõ ràng nhất.
Thì ra, thì ra đây là sắc thái của hạnh phúc.
Hắn mỉm cười, rốt cuộc rời tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Đợt pháo hoa thứ nhất đã đốt xong. Đợt thứ hai lại nổ vang phía chân trời.
Trời cao ngàn dặm. Sao kia nguyệt kia, cũng pháo hoa hòa quyện vào nhau giữa không trung bao la, phân không rõ đâu là bầu trời, đâu là nhân gian.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn chứng kiến cảnh đẹp giống như không thuộc về nhân gian, trong lòng rung động. Muốn dùng ngôn ngữ để biểu đạt điều gì đó, lại ý thức được ngôn ngữ nào cũng là không đủ.
Cô chỉ nhìn, cười, ngửa mặt ngu si.
Bùi Nhược Trần cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại nhạt nhẽo, xa xưa, thật sự chẳng phù hợp với cảnh trí sáng lạn huy hoàng như thế chút nào.
Vào lúc đợt pháo hoa thứ ba dâng lên, Bùi Nhược Trần đột nhiên mở miệng. Hắn hỏi: “Y Nhân, bây giờ nàng có hạnh phúc không?”
Y Nhân quay đầu lại nhìn hắn.
Đốm l