Duck hunt
Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322552

Bình chọn: 9.00/10/255 lượt.


Không nghĩ tới sau giờ ngọ ngày hôm đó, Lưu Phúc lại thông báo Kỉ Khuynh Nhan cầu kiến, điều này làm cho Triệu Nguyên Thừa vô cùng vui mừng.

Kể từ khi tiểu nha đầu bị hắn mang vào hoàng cung, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm hắn.

Lập tức hắn cũng lười để ý đống tấu chương chồng chất kia, bận rộn để cho Lưu Phúc mời nàng vào.

Không bao lâu, chỉ thấy Kỉ Khuynh Nhan mặc một bộ quần áo màu hồng thướt tha

hướng hắn đi tới, trong tay còn cầm một chén kiểu mạ vàng, cũng không

biết là bên trong chứa thứ gì.

Triệu Nguyên Thừa vội vàng đón, trên mặt lộ ra nụ cười: “Nhan nhi, hôm nay thế nào rảnh rỗi tới Minh Tránh điện gặp trẫm?”

“Ta có phải hay không tới không phải lúc? Hoáng thượng đang bận rộn công sự sao?”

Kỉ Khuynh Nhan thấy trên ngự án mấy đống tấu chương, gần đây lại thấy thân thể hắn không khỏe, lúc này sắc mặt tái nhợt, nhất thời kho che giấu

được thần sắc có bệnh, trong lòng chợt nhói.

Rõ ràng sinh bệnh, vẫn còn phải xử lí triều sự, nàng nhìn liền có chút đau lòng.

“Chỉ cần trẫm còn sống, việc triều chính vĩnh viễn không bao giờ hết, trừ phi trẫm chết …”

“Hừ, cái gì có chết hay không? Có câu nói người tốt sống không lâu, gieo họa di ngàn năm! Ngươi cách cái chết còn xa.”

Triệu Nguyên Thừa nghe nàng nói những lời này, thật là tức cũng không được , cười cũng không xong.

Kỉ Khuynh Nhan lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng liền kêu hỏng bét, nàng

ngày thường cùng hắn cãi vã, cho dù là quan tâm cũng không có biện pháp

nói thật. Hôm nay lòng của nàng đã thây đổi, trong khoảng thời gian ngắn cũng cảm thấy lời của mình nói quá khó nghe.

Mím môi xinh xắn,

khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra hai má thẹn thùng đỏ ửng, xấu hổ nói: “Ý của

ta nói là, Hoàng thượng yêu nước yêu dân nhất định sẽ dài mệnh trăm

tuổi.”

Triệu Nguyên Thừa nhíu mày, ngày hôm nay thái độ của nàng khác thường, có chút ngạc nhiên.

Nàng bị hắn nhìn chăn chú, toàn thân không được tự nhiên, không khỏi có chút xấu hổ, giọng điệu lại dâng lên: “Ngươi xem cái gì? Ta chính là tới đây nhìn một chút, nếu ngươi bận rộn thì ta đi trước.”

“Không, trẫm một không bận chút nào.”Hắn cười, chỉ chỉ chén kiểu mạ vàng kia: “Trong tay Nhan Nhi là cái gì?”

“Cháo bạc hà, trước kia chỉ cần ngã bệnh, cha ta cũng sẽ nấu một chén cháo

bạc hà cho ta uống, đây là phương thuốc cổ truyền nhà ta truyền lại, trị phong hàn rất hiệu nghiệm.”

“Nhan Nhi tự tay nấu?” Chỉ là nàng tự mình đưa cháo tới, trong lòng hắn liền mừng như điên.

Kỉ Khuynh Nhan ngượng nghịu cắn môi: “Dù sao nhàn rỗi cũng không có việc

gì làm, liền nấu một chén xem ngươi có muốn hay không … nhưng, cháo này

có chút đắng, sợ mùi không tốt lắm, khi còn bé mỗi lần cha ta đều ép ta

uống, ta mới bằng lòng uống …”

Lời còn chưa nói hết, chén cháo

liền bị đoạt đi, Triệu Nguyên Thừa mừng rỡ mở nắp chén, mặt say mê gửi

gửi, sau đó không chút nghĩ ngợi liền đem cả chén cháo uống hết sạch.

Sau khi uống xong, hắn còn làm bộ mặt toan tính: “Uống ngon, thật sự là rất ngon!”

Nàng mặt không tin lầu bầu: “Gạt người, ta uống qua cháo này, không ngon chút nào.”

Triệu Nguyên Thừa lại nghiêm túc nói: “Cháo này là Nhan Nhi tự tay nấu cho

trẫm uống, đương nhiên uống được, cho dù là độc dược, trẫm cũng sẽ uống

hết toàn bộ.”

“Hừ! Nói không chừng ta thật sự hạ độc ở trong cháo a.” Lời của hắn làm trong lòng nàng có vị ngọt, miệng lại nói ngược lại.

“Có thể chết ở trong tay nàng, trẫm cũng cam tâm tình nguyện.”

Kỉ Khuynh Nhan bị tầm mắt nhiệt tình của hắn nhìn chăm chú, mặt đẹp ửng đỏ, vẻ mặt càng thêm ngượng ngùng.

Người này rõ ràng là một hoàng đế, trong thiên hạ dễ dàng như trở bàn tay,

nhưng hắn tại sao phải bởi vì nàng hơi chút bày tỏ liền mừng rỡ như

điên? Tại sao bởi vì nàng thoáng kháng cự liền lộ vẻ mặt hèn mọn?

Ban đầu bởi vì để nàng sống trong cung được như cá gặp nước, hắn không tiếc vì nàng cùng quần

thần đối kháng, cũng muốn đem danh phận Hoàng hậu hai tay dâng lên.

Sau lại hạ chỉ phế hậu vị của nàng, nhưng vẫn để cho nàng hưởng thụ tôn vinh vững chắc, dung túng tất cả tùy hứng của nàng.

Để cho nàng một niềm vui, không tiếc trải qua hiểm nguy mang nàng ra cung. Tới lúc nguy nan, thậm chí nguyện ý vứt bỏ tính mạng cầu xin nàng một

đời an khang.

Một người nguyện ý dâng tặng tất cả mọi thứ trên đời, nàng còn có lí do gì không thương.

Triệu Nguyên Thừa thấy vẻ mặt phức tạp của nàng, không khỏi quan tâm nói:

“Nhan nhi, nàng làm sao vậy? Có phải hay không thân thể không thoải mái? Có muốn hay không trẫm gọi thái y tới đây nhìn một chút?”

Vừa

ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, nàng chỉ cảm thấy trái tim

ấm áp, cái loại được che trở, cảm giác được yêu thương, để cho đáy lòng

nàng tràn ngập hạnh phúc.

“Ai, gần đây thân thể trẫm không thấy

thoải mái,sợ là bệnh cũng không nhẹ, nàng cách trẫm xa một chút, tránh

cho trẫm không cẩm thận lây phong hàn cho nàng, nàng đi qua kia nằm

trong chốc lát, trẫm kêu Lưu Phúc gọi Hồ thái y tới …”

“Hoàng thương sao muốn đuổi ta đi? Là ghét ta sao?”

“Không có, trẫm chỉ sợ nàng cũng lây bệnh.”

“Hừ! Ngươi càng không cho ta tới gần ngươi,