
họ không dám không phục tùng.
Sau khi tất cả người ngoài đều rời đi, Triệu Nguyên Duy vội vàng đề thấp tư thái liều chết xin lỗi.
“Đều là lỗi của ta, Nhan muội muội, muội đừng tức giận... Ta đây không phải
là muốn cho muội hết giận sao? Bằng không … muội đánh ta đi được không?”
Kỉ Khuynh Nhan tức giận, đoạt lấy chùy thủ, dù đã mất đi lưỡi dao, hung hăng đâm hắn.
Bị đâm mấy cái, Triệu Nguyên Duy mặc dù không cảm thấy đau nhiều, nhưng để cho tiểu nha đầu hả giận, hắn còn cố ý kêu oai oái, giả bộ thê thảm.
Sau khi hung hăng phát tiết một hồi, buồn bực trong lòng cùng vơi đi vài phần.
Nàng dùng lực đạp hắn một cước, liền xoay người chạy lại tháp mềm một mình sinh hờn dỗi.
Triệu Nguyên Duy buồn cười, tiến lên: “Tốt lắm Nhan muội, nghe muội vừa rồi
gọi ta một tiếng ca ca, ta cũng biết muội cũng không hận ta đến vậy,
chúng ta một hồi dầu gì cũng là huynh muội, cho dù không phải là ruột
thịt, ta cũng đích thân yêu thương muội như là em gái, thả đại ca một
con ngựa có được hay không?”
“Hừ, nếu ngươi thật coi ta là muội muội, khi đó Triệu Nguyên Thừa đem ta về Kim Thịnh, ngươi làm sao không ra mặt ngăn cản?”
“Ta ngăn trở, nhưng hoàng huynh là người thế nào muội không phải không
biết, chuyện hắn quyết định căn bản không ai có thể phản đối, huống chi
hoàng huynh ta có điểm bá đạo ngoan lệ, nhưng đối với muội thật tốt,
người có mắt đều thấy.”
Mặc dù Kỉ Khuynh Nhan không muốn thừa
nhận điều hắn nói, nhưng Triệu Nguyên Thừa đối với nàng đích xác là sủng ái có gia tăng, đem nàng đối đãi giống như sinh mạng mình.
Còn muốn phản bác hắn đôi câu nữa, nhưng sự thật đặt ở trước mắt, coi như phản bác, cũng chỉ có vẻ vô lực.
Cuối cùng nàng chỉ có thể đưa mắt hung tợn liếc hắn một cái, không hề lên tiếng nữa.
Triệu Nguyên Duy cười khổ, mở miệng: “Ta biết năm đó ta cùng hoàng huynh
trong ứng ngoại hợp tấn công Thương Việt thủ doạn có điểm hèn hạ, nhưng
Nhan muội, muội cũng nên công bình một chút, suy nghĩ một chút, chiến
tranh đến tột cùng là người nào đưa tới, nếu như không phải Thượng Quan
Sâm hạ thủ với Kim Thịnh trước, chúng ta sao ra sức đánh lại? Nói đến
ngọn nguồn, đều là Thượng Quan Sâm quá tham lam, mới làm hại Kim Thịnh
cùng Thương Việt trở thành kẻ thù không đội trời chung.”
Thấy
nàng không phản ứng, hắn thở dài: “Muội lại cẩn thận suy nghĩ một chút,
kết quả Thương Việt đương nhiên thật đáng buồn, nhưng dân chúng Kim
Thịnh cũng là người vô tội?”
“Thượng Quan Sâm tạo nghiệt ở Kim
Thịnh, để cho bao nhiêu gia đình vợ con ly tán, cửa nát nhà tan? Chẳng
lẽ mạng dân chúng Thương Việt có giá trị, còn Kim Thịnh ta không có giá
trị, nên bị người làm hại sao?”
Kỉ Khuynh Nhan cuối cùng nhìn
hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói dĩ nhiên không sai, nhưng các ngươi
đem Thượng Quan Sâm kẻ tạo nên bi kịch này ra công lý là được, làm chi
ngay cả cha ta cũng giết? Cha ta vô tội! Ngươi cũng biết rõ cha ta chống lại Thượng Quan Sâm sở tác sở vi, toàn lực ngăn cản phản đối, coi như
năm đó có ý hướng triều đình cùng Thượng Quan Sâm phối hợp, cha ta cũng
không ở trong đám người đó …”
Nàng nói xong ngẹn ngào, trong mắt lại hiện lên lệ quang.
“Cha ta yêu nước yêu dân, làm quan thanh liêm, đường đường là phủ Tể tướng
mà ngay cả nhà phú hộ bình thường cũng không bằng, một người tốt như
vậy, tại sao các gươi lại giết hắn?”
Thấy bốn bề vắng lặng, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói: “Nếu như ta nói, cha muội bây giờ còn không có chết, muội có tin hay không?”
Đang khóc như tiểu hoa miêu, Kỉ Khuynh Nhan ngẩn ra, không thể tin được ngẩng đầu gắt gao theo dõi hắn.
Sau một hồi khá lâu, nàng mới run rẩy thanh âm nói: “Ban đầu … Ta tận mắt
nhìn thấy cha ta uống rượu độc Triệu Nguyên Thừa ban thì mất, làm sao có thể còn sống …”
“Ai! Mặc dù chuyện này không nên nói cho muội biết, nhưng thành thật mà nói, ta cảm thấy dấu diếm bây giờ chút không cần thiết.”
Triệu Nguyên Duy vẻ mặt hết sức nghiêm túc. “Thật ra hoàng huynh vô cùng kính nể thái độ làm người của cha muội, hắn một lần muốn cha muội đem sức
lực phục vụ triều đình Kim Thịnh, nhưng cha muội cự tuyệt đề nghị của
hoàng huynh.”
“Bởi vì cha muội mất đi niềm tin với quan trường,
với sở tác sở vi của Thượng Quan Sâm vô cùng ảo não, hắn tận tâm tận lực bán mạng vì Thương Việt, không ngờ Thượng Quan Sâm đem Thương Việt hủy
đi trong chốc lát.”
“Lúc ấy cha muội
một lòng muốn chết, cảm thấy mình là Tể tướng cũng vô lực ngăn cản
Thương Việt bị diệt, thẹn với sự ưu ái của tiên hoàng, sao có thể đến
Kim Thịnh làm quan? Cuối cùng hoàng huynh lên tiếng khuyên bảo, nói ông
ấy thân là Tể tướng một nước, ông ấy làm đã nhiều, không cần thiết đem
trách nhiệm đổ lên người mình, coi như Thương Việt thua nhưng dân Thương Việt vẫn còn, ông ấy làm sao để cho dân chúng khôi phục lại cuộc sống
an khang, mà không phải tìm kiếm cái chết, mới khuyên được ông ấy không
tìm đến cái chết nữa.”
“Nhưng ta lúc ấy tận mắt thấy cha ta chết ở trước mặt ta …”
“Đây chẳng qua là cha muội và hoàng huynh diễn cho muội xem một tuồng kịch mà thôi.”
“A! Tại sao cha lại muốn diễn kịch cho