Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322954

Bình chọn: 7.00/10/295 lượt.

hắn đã sớm nói qua, cưỡi ngựa vốn cực nhọc, nàng cố tình không nghe,

lại cùng hắn lớn tiếng, hiện tại phải chịu đau khổ. Hắn không khuyên

được nàng, chỉ có thể thuận theo tâm ý tiểu tổ tông này, mua con ngựa

cùng nhau cưỡi, kết quả mới chạy không đến nửa ngày, nàng liền chịu

không nổi.

“ Mông đau có phải không? Đừng ngại, một lát ăn xong rồi tìm khách điếm thoải mái sạch sẽ, ta cẩn thận xoa bóp cho nàng.”

Nói lời này thì trên môi hắn có vài phần cười tà mờ ám, đáy mắt tất cả là ý cười nồng đậm, thực sự đáng đánh đòn

Bị hắn một lời nói trúng tâm sự, Kỷ Khuynh Nhan tức giận, ở dưới cái bàn

đá hắn một cước, một bên dùng bàn tay bé nhỏ không dấu vết xoa mông, một bên miệng lẩm bẩm: “ Ta mới không cần loại người như ngươi có dụng ý

khác chiếu cố.”

Triệu Nguyên Thừa cũng không so đo cùng nàng, không bao lâu người hầu bàn trong điếm liền đem thức ăn nóng hổi lên.

“ Đây đều là thủy sản nổi tiếng nhất Kim Thịnh, nhất là loại cá này vị

tốt thịt thơm ngon, nàng ăn vừa dưỡng da lại vừa làm đẹp.” Hắn nói xong

cẩn thận gắp miếng thịt tươi, chọn miếng ngon, lại vừa chấm trong canh

nước vừa uy nàng: “ Đến, há miệng.”

Kỷ Khuynh Nhan không định làm ngược lại ý của hắn, cho nhanh vào trong miệng, khá ngon, mùi thịt luôn luôn quanh quẩn tại mũi, bọn họ một đường đi tới chỉ ăn lương khô, đúng lúc này mùi thơm ngào ngạt đến, nào có thể bỏ qua.

Cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, một miếng cắn thịt cá trên đũa hắn, mà thịt cá vào

miệng tức thay đổi, nàng trong lòng khen: đây đều là thủy sản mĩ vị thế

gian, quả nhiên danh bất hư truyền.

Triệu Nguyên Thừa thấy nàng

ngoan như vậy rất hài lòng. Chỉ cần tiểu nha đầu này bằng lòng cả đời

đều như vậy, nhu thuận nghe lời, hắn nguyện ý dùng mọi thứ trên thế gian để đổi lấy.

Kỷ Khuynh Nhan thấy ánh mắt hắn sáng quắc, đáy mắt

tình ý nồng đậm vô cùng, liền có chút ngượng ngùng, mặt giận tái đi,

trừng mắt liếc hắn một cái gắt giọng: “ Nhìn cái gì vậy? Cũng không phải chưa thấy qua.”

Hắn không tiếng động cười: “Đúng là chưa thấy

qua bộ dáng nàng không vung móng vuốt, đánh người, bộ dáng nhu thuận

nghe lời như vậy, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.”

“ Hừ !” Nàng hung ác lườm hắn một cái, cầm lấy chiếc đũa khẽ đưa đồ ăn vào miệng, lại bị hắn nửa đường ngăn lại.

Triệu Nguyên Thừa mở miệng đùa giỡn: “ Vi phu vừa mới uy nàng ăn cá, có qua có lại, nàng cũng phải đáp lễ vi phu một chút?”

Nàng tức giận tới mức mặt nhăn nhó, muốn đoạt lại chiếc đũa, nhưng hắn lại

bá đạo không chịu buông tay, cuối cùng nàng chỉ có thể theo ý của hắn,

gắp thức ăn, thô lỗ nhét vào trong miệng hắn.

Hắn vừa ăn vừa nói: “ Uh, nương tử gắp đồ ăn vẫn là ngon nhất.”

Tiếng nương tử kêu vô cùng mờ ám, Kỷ Khuynh Nhan vừa nghe, nhịn không được

hai gò má lại đỏ, nhìn trái, nhìn phải đánh giá liếc mắt một cái, lại ở

dưới bàn hung hăng đá hắn một cước: “ Ngươi không cần lớn tiếng gọi ta

nương tử như vậy, rất dọa người.”

Triệu Nguyên Thừa không thèm để ý bị nàng đá, lực đạo giống như gãi ngứa, nghiêm trang nói: “ Nàng

chính là nương tử của ta, ta gọi nương tử sao lại không đúng?”

Nàng nhìn bộ dạng vô lại của hắn, tức giận đến không có cách, nhưng lại

không thể công khai quát hắn, chỉ có thể cúi đầu ăn để tiết hận.

Nàng thực sự đói bụng, hơn nữa chủ quán làm đồ ăn rất ngon, khẩu vị không

khỏi mở rộng ra, ăn tròn hai băt cơm to. Từ tiệm cơm đi ra ngoài thì

phần bụng dưới của nàng đã no tròn tròn, ăn được cảm thấy mĩ mãn, rất

hài lòng.

Nhưng nhìn thấy con ngựa thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại

lập tức suy sụp, sống chết cũng không chịu cưỡi, bởi vì mông còn đau,

nàng cảm thấy nếu lại cọ sát vài cái mông sẽ sưng lên.

Triệu

Nguyên Thừa biết nếu buộc nàng lên ngựa, tiểu nha đầu sẽ khóc tại chỗ

cho hắn xem, cũng không bức nàng. Hai người là đi du ngoạn, vui vẻ quan

trọng nhất, nếu nàng không muốn cưỡi ngựa, vậy đi dọc theo hồ Mẫu Đan

một chút cũng không sao.

Hôm nay không khí cũng không quá nóng,

gió nhẹ lướt qua hồ nước thổi tới, hết sức mát mẻ, cảm giác nói không

nên lời, sảng khoái vui sướng.

Kỷ Khuynh Nhan từ khi vào cung tới nay không ra ngoài, cho dù đáy lòng có vài phần cáu giận Triệu Nguyên

Thừa, lúc này toàn bộ cũng bị nàng ném ra sau đầu.

Nàng thấy mặt

hồ có mấy con thuyền hoa chậm rãi đi, người đọc sách tụ ở trên thuyền

cùng nhau chè chén, ngâm thơ đối đáp. Mà cách đó không xa có cây đại thụ cành lá xum xuê, có mấy lão nhân tuổi cao đang ngồi ở dưới tàng cây

hóng gió chơi cờ.

Điều này cũng không khiến cho Kỷ Khuynh Nhan

hứng thú, nhưng, mấy người kia, lão gia tử vừa chơi cờ vừa nói chuyện

phiến. Mà chuyện họ nói, nội dung trong đó nàng tựa hồ nghe đến ba chữ

“Tào Kim Hạo” đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền kéo ống tay áo Triệu

Nguyên Thừa bước nhanh đến dưới tàng cây nghe người ta nói chuyện.

Trong đó có một lão gia tử nói nhà hắn có một cô nương bà con xa, không lâu

trước bị người làm nhục, trong cơn tức giận liền tự sát. Cô nương đã

chết, phụ thân của nàng vô cùng khổ sở, một lòng muốn tìm đầu sỏ gây,

nên đền mạng cho nữ nhi, kết quả cha mẹ cô nương kia cũng chết thảm