Snack's 1967
Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322995

Bình chọn: 8.00/10/299 lượt.



đầu đường, mà ác nhân tạo thành bi kịch này chính là Tào Thanh Sơn, nhi

tử Tào Kim Hạo.

Nghe được bảy tám phần chân tướng, Kỷ Khuynh Nhan mềm mại mở miệng nói: “ Lão gia gia, người thân thích gặp nguy hiển lớn như vậy, sao không đi báo quan chứ?”

Lão gia kia đại khái bảy

tám mươi tuổi, cằm đầy râu trắng bóng, bộ dáng vô cùng hiền lành, nghe

có người hỏi liền quay đầu nhìn lên.

Trước mặt là một cô nương

mặc y phục vàng, da thịt trắng nõn tựa như bột phấn, xinh đẹp lại đáng

yêu. Đứng cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi cao lớn, trên vầng trán khí

phách, anh tuấn dị thường. Hai người này mặc dù mặc xiên y dân chúng

bình thường nhưng một thân khí thế cũng không tầm thường.

Nhưng mà hắn không thấy khí tà ác gì từ hai người trẻ tuổi này, vì thế thở dài thật mạnh, yên tâm nói đến vấn đề này.

“ Vị cô nương này thật sự là thiên chân khả ái ( ngây thơ, hồn nhiên ),

bây giờ đây thói đời quan lại bao che cho nhau, huống chi, bắt nạt cháu

gái ta đúng là nhi tử Tả thừa tướng đương triều, còn có một tỉ muội

trong cung làm quý phi, chúng ta tiểu dân chúng bình thường, cho dù có

đại oan khuất, nhưng có thể làm gì được hắn?”

Kỷ Khuynh Nhan dùng khóe mắt liếc Triệu Nguyên Thừa một cái, hừ hừ cười lạnh: “ Người này,

chuyện tình thế gian quả thực không công bằng như vậy.”

Nói xong

nàng thở dài: “ Ta cũng nghe nói Tào Thanh Sơn kia không phải người tốt, sinh một nữ nhi đưa vào hậu cung, cả ngày thổi gió bên gối ở bên người

Hoàng thượng, căn bản không phải người tốt. Hơn nữa Tào Kim Hạo kia là

một phế vật từ đầu đến đuôi, ỷ vào cha của hắn là Tả thừa tướng kiêm Bộ

hộ thượng thư, cả ngày ức hiếp dân chúng, bắt nạt cô gái, ai, bao nhiêu

oan hồn là một tay tên vô liêm sỉ này tạo thành?”

Dứt lời, lại

vụng trộm trừng mắt nhìn Triệu Nguyên Thừa một cái: “ Nói đến nói đi đều phải trách ai kia chẳng phân biệt được, Hoàng đế thối, biết rõ họ Tào

không phải người tốt, còn phong hắn lên làm quan, còn bị Tào quý phi

thổi vài cái gió bên gối, liền thần hồn điên đảo, phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, quả thật chính là một hôn quân.”

Triệu Nguyên Thừa cười khổ, nha đầu kia thật sự là không buông tha bất cứ cơ hội nào công kích hắn.

Hắn nhịn không được đi lên trước cầm tay nhỏ bé của nàng, lại bị nàng nhéo

một cái, đau cũng không phải đau, mà là ngứa như được con mèo nhỏ quấy

nhiễu một chú.

Trong lòng hắn nóng lên, nhịn không được cầm chặt, Kỷ Khuynh Nhan đẩy không ra tay hắn chỉ có thể dùng sức đá hắn một

cước, thuận tiện liếc hắn một cái.

Nàng hết lần này đến lần khác

trừng Triệu Nguyên Thừa phong tình vạn chủng thực sự không nói lên lời,

làm cho hắn cảm thấy cho dù bị nàng chán ghét, cũng vô cùng thú vị .

Hai người bên này ngầm so chiêu, lão gia kia lại bị khẩu khí của Kỷ Khuynh

Nhan lại làm hoảng sợ: “ Cô nương không thể nói cái này ở trước mọi

người, nếu bị người xấu nghe được, bị kiện chuyện nhỏ, liên lụy người

nhà rất không đáng.”

Tay nhỏ bé bị nắm chặt chẽ trong bàn tay to

lớn của người nào đó, nàng tức giận hừ một tiếng: “ Dù sao ta cũng không nhà, không công việc, Hoàng đế thối ta nhìn không vừa mắt, dù chém đầu

ta, ta cũng không sợ.”

“ Hơn nữa ta mắng hắn Hoàng đế thối cũng

không có mắng sai, thiên hạ này người nào không biết, hắn không biết

phân rõ đạo lý, một năm trước mĩ nhân Hoàng hậu bị hắn gióng trống khua

chiêng nhét vào hậu cung, mới không bao lâu hắn không phải tùy tiện tìm

lý do phế nàng đi sao, người ngoài đều nói, Hoàng hậu kia không biết

phân biệt, trong mắt của ta Hoàng đế kia mới là kẻ bạc tình bạc nghĩa.”

Lão nhân gia không biết nên nói tiếp như thế nào mới tốt.

Nhưng thật ra Triệu Nguyên Thừa thấy nàng mắng, bộ dáng tức giận, đáy lòng

lại thấy thập phần đáng yêu, kéo hông của nàng, cười nói: “Chuyện Hoàng

thất không lien quan đến chúng ta, Hoàng đế thối kia là một nam tử phụ

tình, không có nghĩa là vi phu ta cũng thay lòng đổi dạ như vậy. Ta đây

một đời cũng chỉ yêu một người, cả đời này cho đến chết không thay đổi.”

Bị hắn bá đạo ôm vào trong ngực, Kỷ Khuynh Nhan không khỏi dựa vào hắn, vẻ mặt ngây dại.

“ Ta nói đều là sự thật.’’ Thấy nàng không nói, sợ nàng không tin hắn lại thêm một câu.

Nàng đỏ mặt, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện tư thế của mình và hắn

vô cùng thân thiết, xấu hổ, tức giận, dùng sức dẫm cho hắn một cước,

giẫy giụa thoát ra từ trong lòng hắn: ‘‘ Mọi người đang nhìn ta, ngươi

...... Ngươi cũng bình thường một chút cho ta.”

‘‘ Đúng vậy, loại sự tình này chỉ có thể đóng cửa lại làm, đợi chúng ta tìm một chỗ không người, vi phu sẽ thương yêu nàng.’’ Hắn cười ngả ngớn nói.

“ Ngươi, tên khốn kiếp này, ai cần ngươi thương yêu.’’ Nàng hổn hển đẩy hắn qua một bên, đỏ mặt chạy đi.

Triệu Nguyên Thừa biết nha đầu kia thẹn thùng, cũng không tiếp tục đùa nàng,

thấy lão gia tử một bên trợn mắt, há hốc mồm gật đầu một cái, sau đó

liền vội vội vàng đuổi theo bóng dáng nho nhỏ phía trước, một tay bắt

lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trong tay mình.

‘‘ Nàng sao lúc nào cũng thở hổn hển, có biết, tức giận đối với thân thể không tốt hay khô