
hì sưởi ấm cho
nàng, lúc nàng nóng thì thay nàng lau mồ hôi.
Thậm chí còn nói với nàng, từ nay về sau, hắn sẽ dùng tính mạng của mình để che chở cho nàng cả đời.
Một khắc kia, lòng nàng rung động.
Cho dù lúc tỉnh lại có cố quên, nhưng trong lúc nàng bất lực nhất, nếu hắn không chăm sóc, để nàng một mình, thì thật bi ai?
Mà hiện tại hắn hỏi nàng, lâu như vậy, nàng có lúc nào thích hắn?
Hắn hỏi nhỏ lại dè chừng như vậy, nơm nớp lo sợ, sợ đáp án sẽ làm hắn rơi xuống vực sâu.
Nội tâm nàng đấu tranh kịch liệt, không biết mình nghĩ thế nào.
“Ta......” Nàng thì thào mở miệng, nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, nàng đột nhiên
nhớ tới phụ thân đã chết trong tay hắn, liền quyết tâm nói:“Ta hận
ngươi!”
Một khắc kia, nàng nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn.
Vốn tưởng rằng khi nhìn thấy Triệu Nguyên Thừa thất hồn lạc phách như vậy
sẽ làm nàng vui sướng, nhưng khi thấy hắn tuyệt vọng như vậy, lòng nàng
cũng đau đớn không thôi.
Hắn nhẹ nhàng cười, nụ cười đau
khổ.“Đúng vậy, trẫm làm sao có thể nghĩ đến, nàng sẽ thích trẫm,
trẫm...... là kẻ thù giết cha nàng.”
Ngay tại lúc nàng nghĩ hắn
sẽ suy sụp, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, ánh mắt tuyệt vọng đầy tơ máu,
cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn.
“Nhưng thế thì sao? Nếu nàng thấy vui vẻ khi hận trẫm, trẫm không ngại cho nàng hận cả đời......”
Kết quả là lúc hắn giận dữ, Kỉ Khuynh Nhan đáng thương bị hắn khi dễ đến ốm.
Thân thể của nàng chưa hoàn toàn hồi phục, lại bị hắn nhẫn tâm khi dễ, thân
thể lại thương nặnng như vậy, ngày hôm sau liền mắc phong hàn.
Sau đó, Triệu Nguyên Thừa rất ảo não.
Hắn đã muốn đối xử tử tế với nàng, nhưng bị nàng làm tức giận hắn không thể kiếm chề được mà muốn báo thù.
Hồ lão thái y xem mạch rồi thở dài, tuy rằng không có cách trách cứ Hoàng
thượng, nhưng vẫn ám chỉ trong lời nói, nếu muốn Kỉ Khuynh Nhan hoàn
toàn khỏe mạnh, cũng đừng không có việc gì làm mà trêu nàng.
Trong cung mọi người biết Kỉ chủ tử tính khí nóng nảy, bình thường không có
bệnh cũng có thể thở hai hơi nóng, huống chi hiện tại thân mình suy yếu, Hoàng thượng cho dù muốn khi dễ người, cũng nên có chút đúng mực.
Triệu Nguyên Thừa tự biết đuối lý, chỉ có thể làm cho Hồ lão thái y kê chút
thuốc bổ, ngầm thương tâm khổ sở không biết bao nhiêu hồi. Hắn từng có
kinh nghiệm riìu? Nàng nhất định càng hận hắn.
Sau, hắn oán giận
với Lưu Phúc,“Nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn trẫm sủng ái, duy chỉ có
vật nhỏ kia... Trẫm thật sự là không có biện pháp gì với nàng.”
Lưu Phúc nhìn Hoàng thượng mặt mày cau có, cả ngày than thở, không khỏi
khuyên nhủ:“Chuyện này cũng là vạn tuế gia nóng vội, ngài ngẫm lại, Kỉ
chủ tử mất nhà cùng người thân, nàng thương tâm khổ sở, bất bình bất mãn cũng là chuyện thường tình.
“Nhưng nếu muốn tiếp tục cuộc sống
này, chỉ cần kiên nhẫn với nàng, nhẹ nhàng an ủi, chẳng lẽ còn sợ Kỉ chủ tử về sau không coi ngài là người duy nhất để dựa vào sao?
“Từ
xưa có câu, ‘liệt nữ sợ triền lang’, nô tài thấy, Kỉ chủ tử không phải
là không có tình cảm với Hoàng thượng. Ngài nghĩ xem, Kỉ chủ tử tính khí nóng nảy, vừa yêu vừa hận, lòng dạ hẹp hòi, mọi người trong cung đều
biết, nhưng nàng không có việc gì lại trêu chọc Hoàng thượng, này chứng
tỏ điều gì?”
Nói đến đây, Lưu Phúc cười cười,“Hoàng thượng, nữ
nhân trên đời, nếu để ý đối phương, sẽ tuyệt đối không để lộ tính tình
thật của mình ra, Kỉ chủ tử miệng không chịu thừa nhận, kỳ thật trong
lòng cũng thích sự sủng ái của Hoàng thượng.”
Lời nói này làm
Triệu Nguyên Thừa vui lên, tâm tình không tốt cũng khá lên vài
phần,“Ngươi nói là nàng không phải là không có cảm tình với trẫm?”
Lưu Phúc gật gật đầu, nhỏ giọng nói:“Vạn tuế gia, kỳ thậy Kỉ chủ tử rất dễ
dụ dỗ, chỉ cần ngài muốn, còn sợ không có ngày Kỉ chủ tử không chủ động
nhào vào ngực ngài sao?”
“Nhưng là...... nếu trẫm chưa đủ với nàng? Vì nàng, trẫm nguyện dâng tặng thiên hạ này.”
“Vạn tuế gia, Kỉ chủ tử muốn thiên hạ của ngài làm chi? Nàng chỉ là một cô
nương, tất cả cô nương trong thiên hạ đều muốn một thứ giống nhau, đó
chính là ngài phải thật lòng!” Trải qua Hồ lão thái y hết lòng điều dưỡng, Kỷ Khuynh Nhan cũng từ từ khôi phục lại tinh thần sung mãn.
Đêm khuya ngày hôm đó, nàng uống canh dược bổ thân không bao lâu, ý thức
liền từ từ mơ hồ, sách cũng lười đọc tiếp, nằm ở trên giường không bao
lâu đã khép mắt ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ
cảm thấy thân mình bị ẵm lên đem đi, nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho là
mình đang nằm mơ, không cảm thấy có cái gì không đúng.
Mà khi lắc lư ngày càng nghiêm trọng thì nàng hồ nghi mở mắt ra, mới phát hiện
mình đúng là thật sự bị một người ôm, nam nhân một thân áo đen, trên mặt che miếng vải đen, không nhìn ra tướng mạo, bên người ánh trăng sáng
tỏ, có thể nhìn thấy người nọ cứ như vậy ôm nàng nhẩy lên xuống, Vong ưu cung sớm ở lại sau lưng.
Nàng giật mình, vừa định hô lên tiếng, miệng liền bị người nọ lập tức che lại.
Kỷ Khuynh Nhan chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, đáy lòng nhanh chóng tự hỏi đây là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là thích khách vào cung á