
y càng phát đạt, nổi tiếng khắp thiên hạ”
Tự đáy lòng Quá Ngọc Hoán thốt lên, tôi
cao hứng cười to, “Được, vậy thừa dịp công tử nói vậy, tôi muốn đứng đầu trong mặc viện, trở thành một hoạ sĩ đại tài, nổi tiếng khắp thiên hạ,
tuyệt đối sẽ không làm công tử thất vọng”
Trong lòng tôi thực vui, tôi đương nhiên muốn người trong lòng tôi biết sự lợi hại của tôi đó!
Quá Ngọc Hoán dường như bị chất giọng của tôi doạ suýt ngã, “Diệp cô nương, ta có thể gọi cô là Tiểu Vũ có được không?’
“Ôi?” Tôi sửng sốt chút, “Có thể, có thể, tôi đã sớm nghĩ đến, Diệp cô nương Diệp cô nương nghe cũng chẳng thấy
lọt tai, sau này tôi gọi ngài là Ngọc Hoán, còn ngài gọi tôi là Tiểu Vũ
nhé!”
(Từ giờ đoạn này sẽ để nhân vật tự xưng là chàng, nàng…)
Quá Ngọc Hoán nhẹ nhàng vén tóc tôi lên,
để trên tay thưởng thức, giọng điệu bỗng dưng mềm mại hẳn, “Chỉ cần nàng cố gắng, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trở thành một hoạ sĩ lớn, nhưng cũng đừng có làm quá sức mình, ta không muốn nhìn nàng chết mệt đó”
Ôi! Đầu óc tôi trống rỗng, mặt có chút
nóng lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, không khỏi ngẩn ngơ,
trong lòng có tia cảm giác ngọt ngào lan tràn ra, ôm trọn lấy tôi. Tôi
chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó là có được một người yêu thương, có
thể mở con tim ra cùng tôi sống trên thế giới này, là chàng sao?
Có lẽ tôi im lặng quá mức, cũng có lẽ
thái độ của tôi quá mức hiền lành, có lẽ trong mắt tôi nét vui mừng thể
hiện quá mãnh liệt, chàng nhìn biểu hiện của tôi có chút suy nghĩ, dần
dần ôn nhu hẳn. Một đoá hoa bay loạn đầy trời rơi xuống trán tôi, chàng
dùng tay nhặt lấy cánh hoa, vuốt ve mặt tôi, mu bàn tay trượt xuống vén
nhẹ tóc rớt xuống bên tai lên
“Ngọc Hoán, chúng ta cùng đi luyện viết
chữ đi!” Tôi đẩy nhẹ chàng ra, tình cảnh kiểu này quá mức làm cho tôi
quên tiệt mọi chuyện! Cúi gằm mặt, trời ơi! Đây là lần đầu tiên tôi có
cảm giác yêu, ngọt ngào giống như đường vậy, tim đập bình bình, làm cho
người ta muốn ngừng mà không được.
Quá Ngọc Hoán dường như cũng chìm đắm vào trong đó một khắc, cảm thấy tôi giãy ra, buông vội ra, “Được! Vào trong thư phòng nào!”
Trời ơi! Cái loại cảm giác mờ ám này ở
trong lòng thực sự là rối rắm, Quá ngọc Hoán thâm trầm trong lòng, tôi
cũng không nắm được chút nào. Nếu tôi to gan mà thổ lộ thì sẽ thế nào?
Làm rối chuyện lên sao? Doạ cho chàng sợ chạy mất dép sao?
Lúc này, tôi nghĩ cũng hiểu hơn chút, có
thể thấy rõ trong lòng chàng nghĩ gì! Đối với tôi có cảm giác kiểu gì
không? Đối với mày cái gì cũng không thể hỏi rồi, chỉ còn nước đi theo
chàng, cứ để trong lòng gào thét điên cuồng.
Ánh trăng như lưỡi câu, sáng ngời, gió
đêm tháng sáu thổi từ cửa sổ vào gây cho mọi người có cảm giác mát mẻ
nhè nhẹ, bóng đêm mê người như thế, tâm trôi xa, tôi có thể thấy rõ ánh
mắt thâm thuý kia của Quá Ngọc Hoán, cứ không trốn tránh bắn thẳng vào
trên mặt tôi, đáy lòng tôi oán thầm, bất an, nếu còn kích thích tôi như
vậy, tôi sao còn tâm trí đâu mà tập viết nữa chứ. Lúc này nhìn chữ trên
sách, tựa như xem rắn bò khiêu vũ vậy, bắt không được hình dáng nó, tôi
chịu đến cực hạn rồi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như
nước kia, tôi có chút đùa dai, “Công tử, trên mặt tôi dính cái gì sao?”
A ha! Bị bắt tại trận, khuôn mặt tuấn tú của Quá Ngọc Hoán đỏ bừng lên, “Ôi, không có, ta chỉ là….?”
“Công tử, tôi cảm thấy trong này oi ức
quá, hay là chúng ta ra ngoài đường chút đi, hít thở tinh hoa trời đất,
hun đúc tình thú, thấy thế nào?”
Tôi thực thức thời mở đường giúp chàng,
cho dù muốn nghe chàng giải thích, chắc cũng chẳng giải thích ra cái gì, tôi cũng không muốn cho soái ca mất mặt, nếu hai người không yên lòng,
sẽ không giấu diếm lẫn nhau, chi bằng cứ buông tay, đi theo cảm giác
vậy.
Nghĩ muốn đi chầm chậm dưới ánh trăng, trong lòng tôi dâng lên một tình cảm lãng mạn.
Quá Ngọc Hoán gật gật đầu, bước ra phủ,
trời trong, ánh trăng mờ tỏ, vật lớn trên bầu trời kia toả ánh sáng nhu
hoà chiếu lung linh trên mặt đất, làm cho mọi vật xung quanh có vẻ mờ mờ ảo ảo. Tôi hít một hơi dài, cảm giác sảng khoái, trong lòng tràn ngập
tình thú đặc biệt, nóng lòng muốn thử cảm giác phóng thích bản thân. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng duyên dáng kia dâng lên một tia xúc cảm.
Mây bay nhẹ nhàng, sao sáng cả bầu trời, dải ngân hà xa xa mờ ảo.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.
Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn có cầu hỉ tước đường về.
Hai tình nếu dài lâu, lại khởi tại triều sớm tối mộ.
(Bài thơ này có nhiều chỗ không hiểu rõ lắm nên mình để nguyên; nếu bạn nào hiểu rõ thì giúp mình với nhé)
Ánh mắt Quá Ngọc Hoán loé sáng, đón gió mát, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt chàng hơi hơi vàng, đôi mắt vui sướng.
Tôi dựa vào bên cạnh chàng, lúc này cả
không gian im ắng, lặng lẽ, tôi nghe thấy tiếng hơi thở hoà lẫn vào
nhau, toàn bộ yên tĩnh tựa như một bức tranh vậy.
Xa xa sao đã mờ dần, bầu trời đêm có vô
số màu sắc đen thẫm, không còn ánh đèn rối loạn, lúc này bầu trời trở
nên trong suốt, như một con sông ẩn ẩn hiện h