
ho lắm, tôi đặc biết thích cái kiểu bình thường đơn giản
nhưng lại tràn đầy ý vị sâu xa, tinh diệu.
Sáng sớm, tôi thu dọn xong toàn bộ các
bức tranh, hôm nay tôi lấy tranh làm nguồn sống cho ngày đầu tiên, nói
ra cũng thực kích động cũng có hồi hộp, Tiểu Thuý Tiểu Lan cũng đã xem
qua tranh của tôi rất thích thú, không biết ý nghĩ của những người khác
thế nào?
Kinh đô Cổ Trấn là thuộc vùng sông nước,
văn nhân mặc khác tất nhiên không thiếu, vì mưu sinh họ trao dổi, thành
lập nên một nơi để những người có tâm hồn thơ ca gặp nhau, được gọi là
“Viện Mực”.
Trong đó độc quyền là về thơ, ca, nhạc,
hoạ 4 loại, được thiết kế thành viện thơ, viện ca, viện nhạc và viện
hoạ. Ở đó nổi tiếng khắp giang nam Bắc, kiếm được nhiều lợi nhuận. Vì
vậy tôi quyết định mang tranh của tôi tới chỗ đó bán, có lẽ sẽ được giá
cao chút.
Ăn chút điểm tâm xong, tôi và Tiểu Thuý
Tiểu Lan địu tranh ra cửa, khách sạn cách phường hoạ xa chút. Chúng tôi
đi tới ngã tư, có vài ngày không ra cửa mà trên đường dường như náo
nhiệt hơn chút, tâm tình của tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.
Bất ngờ đám đông trên ngã tư xôn xao hẳn
lên, mọi người ở các gia đình toả ra, cùng nhìn về một hướng hình như là đang chờ đợi gì đó. Tôi nổi lên tia nghi hoặc hỏi Tiểu Thuý “Mọi người
đang nhìn gì vậy hả?”
“Tỷ tỷ à, tỷ đã đóng cửa vài ngày như vậy đương nhiên là không biết rồi, huyện chúng ta xuất hiện một tân khoa
TRạng nguyên nhé! Hôm này là ngày hắn vinh quy bái tổ, mọi người ai cũng chờ mong được nhìn thấy hắn nha!”
Tiểu Thuý nói rất hưng phấn, ngẩng đầu nhìn ra phía trước, tôi cũng trừng mắt nhìn, văn võ Trạng Nguyên sao? Vinh quy bái tổ à?
“Vinh quy bái tổ là ý gì hả?” Tôi lại không hiểu, sao tôi chưa bao giờ được nghe tới chuyện vinh quang như thế này chứ!
Tiểu Lan đứng cạnh giải thích “Là vinh
quy bái tổ chứ đâu! Chính là tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa đi vòng
quanh toàn bộ thị trấn một vòng, nhận toàn bộ lời chúc mừng và hoan
nghênh, lại còn phải hành lễ nữa đó!”
Lúc này ở đằng trước ồn ào một hồi lớn
hơn, vài tiếng phát truyền tới, một con tuấn mã cao lớn từ trong đám
đông đi đến, ngồi trên nó là một người đàn ông tuấn tú, đầu đội mũ, thân mặc quần áo màu đỏ, cười quyến rũ mê người, vẫy vẫy tay về phía đám
đông, lập tức thu hút hàng ngàn ánh mắt ái mộ của các cô gái trẻ, cứ
nhìn chằm chằm vào mắt hắn, miệng há to chảy nước rãi thèm thuồng, đầu
óc choáng váng.
Nhưng hắn cũng không biết đây là lỗi của
hắn, cứ nhìn về trước mà mỉm cười, tôi đứng trong đám đông trợn tròn
mắt, ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn. Người này quả là có tướng quý nhân, mắt sáng tinh tường, mày lưỡi mác, mũi cao ráo, đặc biệt trên người
toát ra khí chất tao nhã, làm cho hắn thoạt nhìn toàn thân hiên ngang
cao quý, rộng lượng bất phàm.
“Haizz….Tránh ra tránh ra nào….tránh ra nào…đông thế này sao có thể đi nổi chứ…tránh ra nào”
Lúc hắn đi ngang qua trước mắt tôi, tôi
bị người ép chặt hai bên, khổ sở đứng, một số thiếu nữ chen chân lên
trước, tôi giờ mới biết con gái cổ đại truy người ra sao, khí thế mạnh
mẽ không thua gì hiện đại cả. Nhưng hiện tại thì người người áp sát,
người người chen chúc, tôi phải đứng chỗ nào mới không chiếm mất vị trí
của người ta chứ?
Lúc tôi đang lo lắng thì bỗng chân bị ai đó dẫm mạnh một nhát, đau tới mức tôi bỗng hét chói tai “Đừng có dẫm vào tôi!”
“Á” Thân tôi bị đám đông ép chặt đẩy tới
ngã tư đường một cái, tôi lảo đảo hơn nữa trên lưng còn địu một đống
tranh vẽ, giá vẽ nặng trịch, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống,
“A” Tôi thảm thiết kêu lên, nhìn một đám
bụi bay mù mịt trước mặt, tôi thầm kêu không xong rồi, kiểu gì cũng bị
hít đám bụi này mất thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại cũng chuẩn bị sẵn tinh
thần sắp hôn đất, bỗng được một cánh tay to vòng qua eo túm lại, dùng
chút sức kéo đầu tôi lên, truyền tới cảm nhận chấn động sâu sắc.
Chuyện bi hài này cũng chấm dứt khi tôi
mở mắt ra chớp chớp, choáng váng hoa mày chóng mặt nhìn thấy một khuôn
mặt, ôi không phải là vị công tử Trạng Nguyên đang vinh quy bái tổ kia
đó sao, tôi đang nằm mơ rồi!
“Ngươi không sao chứ?” Trên đầu truyền tới một giọng vô cùng, phải nói là vô cùng nam tính. Tôi không phải đang nằm mơ.
“Không sao, không sao, tôi không sao, cám ơn!”
Tôi lễ phép tách người ra xa chút, mặt
hơi nóng lên. “Tỷ tỷ….Tỷ tỷ..” Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan vẹt mạnh đám
đông chạy tới phía tôi.
“Tỷ tỷ, người không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Tiểu Thuý Tiểu Lan kiểm tra cả người tôi từ trên xuống
dưới, rồi nhìn thấy vị công tử Trạng Nguyên đứng cạnh, vội nói: “Cảm ơn
công tử đã cứu tỷ tỷ nhà chúng ta, cảm ơn ngài, ngài thực sự là người
tốt”
Đám đông đang im lặng nghiêm trang lúc
này cũng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng, ra sức khen ngợi cách làm người
của công tử Trạng Nguyên, công tử Trạng Nguyên lại vẫy vẫy tay hướng tới đám đông, cưỡi khẽ, rồi lại lên ngựa, tiến lên phía trước, đám đông bắt đầu nối đuôi nhau đi theo sau. Tôi ổn định lại tinh thần, trong lòng
bắt đầu có chút thích vị Trạng Nguyên không kiêu căng, tử tế này rồi.
Tôi và