
bị cho các cô ngay” Bà chủ
nói nghe thực thoải mái quá, đúng là người làm ăn buôn bán có khác!
Tắm rửa xong, cảm giác cả người khoan
khoái hơn, tôi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi vào trước gương, đập
vào mắt là một khuôn mặt hơi đen, đường nét đoan chính như mặt thiên nga vậy, có lẽ là do nguyên nhân nước nóng, làm làn da tôi hồng rực lên,
nhìn sáng bóng dễ chịu, dưới ánh nến chiếu vào, hiện lên nét khoẻ mạnh,
tôi chưa già, hiện mới chỉ có hai mươi ba tuổi thôi, đang là tuổi thanh
xuân đẹp nhất, rất hài lòng với chính mình.
Vừa rồi lúc cởi quần áo ra thấy mình gầy
đi rất nhiều, mà càng làm cho tôi vui mừng hơn nữa là vòng bụng lồi
không còn. Đây chính là công sức ngồi tù, ở thế kỷ hai mươi mốt ngày nào cũng vận động mà giảm không được, hiện giờ tự dưng biến mất tôi sao
không cao hứng chứ? Bụng phẳng lì là giấc mộng của tôi nhé!
Tuy trên người da có đen chút, nhưng tôi
tự tin mình có thể khôi phục được, chắc cũng phải mất vài tháng, không
phải sẽ thay đổi được hay sao? Chỉ cần ở tại đây chăm sóc tốt vài tháng
sẽ thành công. Tóc sau khi gội dài tới thắt lưng đen mượt. Tôi thấy may
mắn là ở thế kỷ hai mươi mốt không nhuộm tóc thành nhiều màu, nếu không
chạy tới nơi này chắc sẽ bị coi là yêu quái mà bị đánh chết.
Thực ra cũng đã nghĩ định làm xoăn, nhưng còn chưa kịp làm thì chuyện đã xảy ra. Tôi lại nghĩ linh tinh trong
đầu, tóc của tôi kiểu này là bắt đầu nuôi từ lúc còn chớm vai, đấy là
tôi bắt chước Hàn Quốc, trong Tivi, con gái không phải là ai cũng để tóc dài ngang vai sao? Vừa gợi cảm vừa nghịch ngợm, lại không mất đi nét
xinh đẹp thanh nhã, quyến rũ, nhưng mà, ở cái thời đại này tôi vẫn phải
tuân theo quy củ chút, lấy một dây màu trắng buộc túm tóc lên, loại này
được gọi là mây trắng búi tóc nhưng tôi học không được, trông
cũng tạm, dưới ánh trăng, tôi đứng lên, làn gió từ cửa sổ thổi vào vuốt
ve làn váy, bay bay như tiên vậy, chỉ có cảnh là khác, lại nhớ tới một
câu thơ “Vân tay áo lay nhẹ theo điệu vũ, eo nhỏ uốn mình theo tơ lụa”
Làm xong mọi việc, cảm giác toàn thân
thoải mái hơn, tôi từ trong phòng đi ra, bụng đã kêu gào ầm ĩ, Tiểu Thuý Tiểu Lan vẫn còn trong phòng chưa xuống. Tôi nhìn thoáng qua ngã tư
đường, người đi trên đường không nhiều, đặc biệt âm u, làm tan mất ý
tưởng đến đại tửu lâu ăn cơm
“Bà chủ à, còn gì đặc biệt ăn ngon không? Lấy lên bàn xem nào” Bà chủ hai bước chân đã đến trước mặt tôi, “Trong
quán chúng ta có thịt kho, gà hầm, măng nộm, hoa bí, canh móng giò…” Tôi vểnh tai lên nghe bà chủ nói một loạt thực đơn, nghe qua tên, đã hấp
dẫn lắm rồi, không biết hương vị có như trong tưởng tượng của tôi không
đây. Tôi là một người rất để ý tới vị giác, ở thế kỷ hai mươi mốt được
bàn bè đặt cho một cái tên rất đẹp là “Tiểu Tham Dương” (Dê nhỏ tham ăn) nhé!
“Bà chủ, mang toàn bộ các món ngon nhất đến đây, những móng khác sau này sẽ từ từ thưởng thức”
Vì nghĩ tới chiếc bụng của tôi nên vẫn nói trước với bà chủ để đồ ăn khác lại chút.
“Có ngay, em gái ngồi xuống trước đi, ta đi bảo đầu bếp, lát nữa thì được rồi” Bà chủ cười phớ lớ đi mất.
Lúc này, trong phòng ăn đã có lác đác vài người, đều là khách trọ trong khách sạn cả, đại để giống tôi cũng đến
dùng bữa tối! Sao hai tiểu nha hoàn này vẫn chưa xuống nhỉ?
Tôi nhàm chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ, cổ đại này buổi tối có vẻ có rất nhiều ý tưởng để vẽ tranh, nếu
không phải thì cứ mở điển tịch lịch sử ra xem đi, có thể tìm được rất
nhiều thơ ca, ca khúc miêu tả cảnh đêm. Hiện giờ thân đã ở đây nên cũng
bị cảm động lây rồi.
“Tỷ tỷ, đang nhìn gì thế?” Tiểu Thuý Tiểu Lan không biết tự lúc nào đã ngồi đối diện, hai tiểu nha hoàn này còn
tưởng vẫn đang ngốc, cứ thấy tôi nhìn chằm chằm vào các nàng thì ngượng
ngùng cúi đầu. Lúc này tiểu nhị tiến vào. “Nào, đồ ăn của khách quan đến rồi”
Tôi nhìn lướt qua, mắt nhìn chăm chăm vào thức ăn nóng hôi hổi kia, đúng rồi! Đây là canh móng giò mà tôi thích
nhất đó! Mùi hành thơm phức toả ra xung quanh tôi, tôi hít một hơi, móng giò mềm mại, nước canh màu hồng ngọt, đúng vậy, chiêu bài đồ ăn ở khách sạn này tôi thích lắm.
Tôi cầm lấy đôi đũa gắp một miếng móng
giò cho vào miệng, hương vị ngon quá, vị cũng vô cùng đặc biệt. Ha ha,
tôi xem như đã thực hiện được nguyện vọng ăn thức ăn của thời cổ đại
rồi. Tổng cộng có 4 món ăn tôi không nhớ tên là gì, thức ăn trước mặt,
chẳng bận tâm tới chuyện khác, gió cuốn lá vàng chính là cảnh để hình
dung ra chúng tôi làm gọn chỉ còn tàn cuộc.
Đợi lúc trở lại phòng, ánh trăng chiếu
qua cửa sổ, chiếu trên ngọn cây, tôi ngồi bên bàn thưởng thức uống trà,
không hiểu vì sao chẳng thấy buồn ngủ gì cả, trong đầu cứ trống rỗng.
Hiện giờ chúng tôi có tiền rồi, miệng ăn
thì núi lở là cái chắc, phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được, nhưng phải làm gì mới tốt đây? Một vài mánh khoé kinh doanh ở thế kỷ hai mươi mốt
hiện trong đầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không vừa ý tôi. Nói gì thì
tôi cũng không phải là người cái gì cũng biết, nếu chẳng may bị lỗ thì
sao đây?
Vốn ban đầu là tôi đi học lập trình viên
máy tính,