Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328890

Bình chọn: 9.5.00/10/889 lượt.

nhưng ở đây thì chẳng dùng được chút nào. Nghĩ ngợi hồi lâu,

ánh mắt đã mệt mỏi vô lực, nghĩ không ra thì để mai nghĩ vậy! Tôi trèo

lên giường, chùm chăn lên không muốn nghĩ nữa. Cũng thấy lạ là vận số

của tôi quá kém, xuyên qua đến cổ đại lại vào đúng màu hè nắng chói

chang.

Oh, my god! Toàn thân tôi cả lỗ chân lông cũng nở to hết cỡ rồi, đỉnh đầu thì bốc hơi nước nữa! Kem của tôi, kem

que của tôi ơi, điều hoà của tôi ơi! Nghĩ tới băng vẫn nóng, càng ngày

càng thấy nóng, cần một chút cũng không có mà dùng.

Tôi lấy tay lau trán, tìm việc ở cổ đại

khó quá đi! Đã đi trên đường tìm nửa ngày rồi nếu không phải tiền công

thấp doạ chết người thì công việc lại khổ cực chết lên được, chẳng có

việc nào phù hợp với yêu cầu của tôi.

Ở cổ đại mọi người tay làm hàm nhai, có

thể tránh được bao nhiêu thì tránh, sẽ không giống như hiện đại được

phát lương như nhau, lại còn nghĩ mua cả xe, tìm phòng ở sống nữa chứ,

aizz….Nếu nói thêm, tôi đồng ý chọn sống ở hiện đại!

Đang nghĩ ngợi miên man, đụng phải một người, “Ôi chao, mắt ngươi để đâu thế hả, đi không nhìn đường sao”

Tôi nheo mắt nhìn lại thì thấy một tên

mặt trắng trông dáng thư sinh gì đó “Nè, nè…Chân ngươi đừng có động đậy, đừng dẫm vào tranh của ta chứ, aizz..Đã nói ngươi rồi mà! Người mù à”

Tôi á? Hai mắt của tôi mở to, bị mù sao?

Trong bụng tôi tức anh ách nhưng không thèm chấp, cãi lại “Ngươi nói ai

mù hả! Ngươi là tên quỷ nghèo xiết xác, ngươi không thấy mắt ta mở nhìn

rất rõ hay sao! Là ngươi không có mắt đụng phải ta mới đúng, ngươi còn

nói sao?”

“Ngươi nói ai không có mắt hả! Aizz da,

bảo ngươi đừng dẫm vào tranh của ta mà, ngươi xem đều bẩn hết rồi này,

sao mà bán được đây!”

Hắn ta nhặt bức tranh có dấu chân dẫm

lên, ra sức thổi phù phù cho tro bụi bay đi, tôi nhìn lướt qua tranh

hắn, vẽ thế mà cũng bán được sao? Vẻ mặt tôi nghi ngờ “Nè, tranh của

ngươi thế này mà cũng gọi là vẽ sao?”

Hắn thực giật mình ngẩng đầu nhìn tôi,

tức giận trả lời “Người vừa nói cái gì, ngươi có biết ta là ai không hả? Ta chính là hoạ sỹ nổi tiếng ở kinh đô này đấy, ngươi một con nhóc xấu

xí chưa đủ lông cánh thì biết cái gì, đi đi..”

Gì cơ? Tôi chẳng hiểu gì cả? Tôi giận đến mức cả mồ hôi cũng không toát ra được nữa, tiến gần sát hắn “Ngươi nói

ta ngu hả? Có muốn ta vẽ cho ngươi xem không, ta vẽ bừa còn đẹp gấp trăm lần ngươi ấy chứ, hừ!”

Vẻ mặt hắn không tin “Ngươi ư? Ta xem

ngươi đến cả bút còn chưa cầm qua, còn dám nói vẽ tranh, muốn đọ với ta

hả. Ta khuyên ngươi, bỏ cuộc đi”

Gì cơ? Toàn thân tôi run lên, ha ha, hắn không biết đứng trước mặt hắn đây chính là cao thủ vẽ tranh sao!

Tôi tức không có chỗ xả, nhấc chân lên “không cẩn thận” lui một bước “Ai da, ngượng quá, dẫm nữa rồi, dẫm phải rồi”

Mũ trên đầu thư sinh kia bay vèo, vội

vàng chạy lại “Đã bảo ngươi phải cẩn thận một chút rồi mà, ngươi cố tình có phải không? Bỏ chân ra ngay, có bản lĩnh thì tự mình vẽ đi! Thật

đúng là con nhóc xấu xí không hiểu gì cả”

Hắn vừa nói nhỏ vừa nhặt những bức tranh

trên đất lên, tôi giận tái mặt “Được lắm, chúng ta liền đọ thử xem, ta

nhất định cho ngươi thua thê thảm”

Tôi nói ngoan cường, mồm thở phì phì đi

lên trước, được mấy chục bước, khoé miệng của tôi cong dần lên cười, sao tôi lại không nghĩ ra cái gì chứ!

Trở lại khách sạn thì trời đã chạng vạng

tối, Tiểu Thuý, Tiểu Lan nhìn thấy trong lòng tôi đang ôm thứ gì đó thì

mở to hai mắt nhìn “Tỷ tỷ, ngươi mua nhiều giấy bút vẽ làm gì đấy?”

“Vẽ nha!” Tôi lập tức đi vào phòng mình,

các nàng đi theo sau, tôi lấy ra bút vẽ, giấy vẽ, hộp mực, nghiên mực,

còn có một chút đồ dùng này nọ nữa, thứ linh tinh này cũng không ít! Ít

nhiều cũng được tên thư sinh kia nhắc nhở, làm cu li là cách kiếm tiền

rẻ mạt nhất, nghĩ lại thì có trí nhớ thật tốt quá!

Ở hiện đại, hoạ sỹ, tác giả, giới nghệ

thuật, tác phẩm của họ so với người bình thường vất vả khổ cực khác hơn

hẳn là vì sao đây? Nguyên nhân vô cùng đơn giản, sáng tạo, phát huy trí

sáng tạo của nhân loại để tạo ra cái gì đó cực kỳ có giá trị.

Từ nhỏ tôi đã rất kết hội hoạ rồi, hội

hoạ có thể nói là thú vui bậc nhất trong cuộc đời của tôi, năng khiếu

trời cho đã làm tôi từng hợp tác với bạn bè mở một nhà triển lãm tranh

đấy nhé, hợp tác rất ăn ý.

Chỉ là bước đi ở hiện đại nhanh quá, máy

tính mới là công cụ chủ yếu trên thị trường. Tôi không thể không bỏ hứng thú với hội hoạ được, nhưng vừa rồi bị tên thư sinh kia khiêu khích,

linh cảm chợt đến, có nguồn sẵn có như thế sao không tận dụng chứ?

Trong đầu tôi chứa không ít các bức tranh nổi tiếng nhé! Vừa nhìn thấy tên thư sinh kia vẽ, nét bút cứng ngắc,

thô ráp, ngốc nghếch, chẳng hề có tý sáng tạo nào mà nói, các đường nét

cũng chẳng đẹp hơn chút nào, gây cho tôi chẳng có chút cảm giác gì, vẽ

mà chẳng có linh hồn, thế mà hắn nói hắn là hoạ sỹ nổi tiếng ở chốn kinh đô cơ đấy, thế thì tôi còn là sư phụ của hắn nữa ấy chứ!

Ha ha! Tôi quả thực ở thời đại này có thế mạnh rồi, rất mạnh nhé.

“Tỷ tỷ, ngươi thực sự muốn vẽ sao? Vì sao vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, ta muốn dựa vào vẽ tranh


XtGem Forum catalog