
ời cố chấp, cố chấp đến bực mình.
Cô không giải thích thêm
nữa. Ánh mắt chàng nhìn cô hoàn toàn băng giá. Lúc đầu Tống Ngưng rất buồn,
nhưng không khóc được, đêm đêm cô thường ôm chăn, ngồi đến sáng. Trong những đêm
dài, cô thường hồi nhớ lúc chàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: “Nếu cô
nương không chê, đợi tại hạ khỏi bệnh, sẽ đến quý gia cầu hôn cô nương”. Đó là
hồi ức đẹp đẽ duy nhất. Bề ngoài cô có vẻ cương nghị, nhưng chung quy vẫn là nữ
nhi, nữ nhi càng cương nghị càng muốn được trân trọng, quá cương dễ gẫy chính
là như vậy.
Chỉ không ngờ, thành hôn
chưa được ba tháng, Thẩm Ngạn đã nạp thiếp.
Chuyện này cũng không có
gì lạ, một phong tục hết sức bình thường, thậm chí đàn ông không nạp nhiều
thiếp còn bị coi thường, cũng như các đế vương, quan lại đều thê thiếp bầy đàn.
Người này lấy, người kia cũng phải lấy, không lấy không được. Quân Vỹ thích
nghiên cứu chuyện hậu cung các hoàng đế đã phân tích như vậy, cho rằng hoàng đế
lấy thêm thiếp chủ yếu vì hoàng hậu là quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, là hóa thân
của vạn vạn thần dân.
Thử nghĩ, khi chăn gối
cùng quốc mẫu, nhìn khuôn mặt từ bi của bà, lòng rối loạn, ngay cả lúc trên
giường cũng gợi nhớ chính sự, làm sao chịu nổi, đành phải nạp thiếp.
Nhưng rút cục thế nào,
làm sao chúng ta biết được, có lẽ là do đàn ông ham nữ sắc nên mới không ngừng
nạp thiếp.
Có điều Thẩm Ngạn nạp
người thiếp này là vì cái gọi là tình yêu, hơn nữa lại là chuyện duy nhất khiến
người ta không thể chịu được. Người đầu tiên không thể chịu được chính là Tống
Ngưng.
Tống Ngưng nhờ một vị
thân vương của Lê Trang Công ngăn chặn chuyện này. Cô ngồi trong một ngôi thủy
đình giữa hồ sen, đầy gió và nắng, ven hồ có những cây to không rõ tên, một màu
xanh mát quen thuộc, như trong tranh. Thẩm Ngạn đứng trước mặt cô, đó là lần
gặp mặt thứ ba sau hôn lễ, chàng cau mày cúi nhìn Tống Ngưng hỏi: “Cố tình phá
hôn sự của tôi với Thê Thê, rốt cuộc cô muốn gì?”.
Cô đặt cuốn sách trên tay
xuống, ngước nhìn chàng, một Tống Ngưng từng luôn mỉm cười trên sa trường ác
liệt, giọng nói trầm trầm, hai má ẩn hiện lúm đồng tiền mê hồn: “Tôi muốn gì ư?
Câu hỏi khéo thật, tôi chẳng muốn gì hết, chỉ là có một vài thứ Liễu Thê Thê
không xứng đáng có”.
Chàng lạnh lùng: “Cô
không chịu nổi Thê Thê, còn tôi không chịu nổi cô”.
Lúm đồng tiền trên má
Tống Ngưng càng sâu: “Thẩm Ngạn, chàng không thể không chấp nhận tôi, bởi hôn
ước của chúng ta là minh ước giữa hai nước Lê, Khương”.
Mặt chàng lộ vẻ phẫn nộ
cố nén: “Đêm tân hôn chúng ta đã giao ước, tôi và cô không liên quan đến nhau”.
Cô nhìn bàn tay mình,
giọng nói dửng dưng: “Thực ra vốn cũng chẳng có gì, chỉ là thấy hai người ân ái
như vậy, mà tôi được gả tới đây, cô đơn một mình, nên rất chạnh lòng”.
Chàng phẩy tay áo cười
khẩy: “Tống Ngưng, cô còn nhớ ban đầu ai đề nghị hôn sự này không?”.
Bóng chàng biến mất ở chỗ
rẽ, một lúc sau, cô cúi đầu giở cuốn sách trên tay, gió lại thổi, những giọt
nước mắt rơi trên sách, ướt nhòe con chữ. Cô giơ tay áo lau nước mắt, lại cúi
đầu đọc tiếp, như không có chuyện gì.
Không lâu sau, ở nước Hạ
cách Khương một con sông, quốc vương băng hà, công tử Trang Nghi lên ngôi. Hai
tháng sau, Hạ Trang Nghi tân đế nước Hạ xuất binh chinh phạt nước Khương.
Khương vương lệnh cho Thẩm Ngạn xuất chiến.
Tháng tư, cỏ héo hoa tàn,
trên bầu trời một vầng trăng hoang lạnh, Tống Ngưng ngồi tựa bên song, lặng
ngắm vầng trăng lùi dần phía cuối trời. Rút cục cô không thể để Thẩm Ngạn ra đi
bỏ mạng ở chiến trường, chàng không phải là đấng phu quân như ý, nhưng nửa năm
trước vừa gặp, cô đã thầm yêu chàng, chàng là vị anh hùng của lòng cô. Có những
người chưa từng trải, lãng mạn, yêu một lần là nhớ suốt trăm năm, đó chính là
Tống Ngưng.
Giờ Dần, cô lục trong hòm
lấy ra bộ chiến giáp mang theo khi xuất giá, tháo tấm bảo vệ trước ngực, váy lê
quét đất, một mình băng qua hoa viên đến thẳng Chỉ Lan Viện, nơi ở của Thẩm
Ngạn. Đám hầu nữ của Chỉ Lan Viện ấp úng hồi lâu, nói: “Tướng quân, tướng
quân... không ở trong phòng”.
Sắc mặt Tống Ngưng nhợt
nhạt: “Ở Hà Phong Viện ư?”.
Đám người hầu cúi gằm
không dám trả lời. Cô nhét tấm giáp bọc trong mảnh lụa vào tay một hầu nữ, nói:
“Chàng không có ở đây, vật này nhờ cô...”.
Chưa nói xong, đám người
hầu đột nhiên ngẩng đầu vui sướng: “Tướng quân!”.
Thẩm Ngạn bước vào cửa
viện, trời còn chưa sáng, những chiếc đèn lồng trong sân lờ mờ tỏa sáng, ánh
sáng vàng vọt bao trùm bóng chàng. Cô nghe thấy tiếng chàng, ở ngay sau lưng,
cứng nhắc: “Cô làm gì ở đây?”.
Cô quay lại, đứng sững ra
đó, nhìn chàng một hồi từ đầu đến chân, mỉm cười. Nụ cười chưa hiện lên mắt, đó
chỉ là thói quen của cô.
Cô đưa cho chàng bọc lụa
trong tay: “Không có gì, nghe nói chàng sắp xuất chinh, tôi đến đưa chàng tấm
giáp bảo vệ bằng đá Thanh Tùng, chắc chắn hơn nhiều so với tấm giáp thông
thường, nó đã không ít lần cứu tôi thoát chết. Bây giờ tôi không ra trận nữa,
phiền chàng mang theo ra chiến trường dùng khi cần thiết”.
Chàng khẽ nhíu mày, nhìn
cô, lúc sau nói: