
lẫu sẽ rất nóng người, hơn nữa hiện tại, ăn lẩu vào
thời tiết này có phải rất kì hay ko?” Thủy Diệc Đồng hơi nhíu mày, phát
biểu ý kiến của hắn
“Ko được, là anh nói em muốn ăn gì thì ăn cái đó, em muốn ăn lẩu” Lôi Dĩnh giống cô gái nhỏ lôi kéo tay áo của hắn, làm nũng, đây là một mặt
rất ít được trưng ra của nàng, ngoại trừ hắn, nàng chỉ làm nũng trước
mặt Dương
“Được, được, em đừng kéo anh, nút trên ống tay áo anh sẽ bị em kéo
đứt mất” Thủy Diệc Đồng thỏa hiệp nói, ko khó để nhìn ra hắn đối với
nàng sủng ái rất sâu
“YES…………….quá tuyệt vời, em biết anh tốt với em nhất” Nàng hưng phấn
nhảy lên, nói xong, vẫn ko quên cho hắn một cái ôm nhiệt tình
Nhưng sực nhớ mình là phụ nữ có thai, nhảy lên như có phải đã hơi quá mức rồi ko, nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại, tay vuốt ve bụng, đúng
rồi, ngày hôm qua nàng uống rượu, ko biết có gây hại cho cục cưng ko,
xem ra ngày mai nàng phải đi bệnh viện kiểm tra mới được, Lôi Dĩnh nhìn
hắn cười cười, may mắn là bọn họ đang ở trong thang máy, nếu ko cũng đã
trở thành tiêu điểm chú ý của người khác
“Em nha!! Vừa rồi nói muốn ăn , lại chọn ăn lẫu làm tốn ko biết bao nhiêu tiền của anh” Thủy Diệc Đồng trêu ghẹo nói
“Về sau nếu cùng nhau ăn cơm, anh đều phải thanh toán tiền” Lôi Dĩnh nói
“A………thì ra là em đang bàn tính cí này a!!” Thủy Diệc Đồng hiểu rõ
Bọn họ bước tới nhà hàng mà lúc trước vẫn thường lui tới, vừa đẩy của thủy tinh ra, mùi vị thức ăn bên trong liền bay ra kích thích vị giác
của Lôi Dĩnh, nữ nhân trong quán đều quay mặt nhìn về phía Thủy Diệc
Đồng, có thể thấy được hắn đi đến đâu cũng trở thành vật phát
sáng!!Khiến cho Lôi Dĩnh cũng bị nhìn lây
Chủ nhà hàng thấy khách quen, liền nhiệt tình vui vẻ bước tới, tủm tỉm cười “Các vị lâu ko đến, muốn ngồi ở đâu?”
“A…..Lâm thúc, nhà hàng của chú làm ăn thật khấm khá nha” Lôi Dĩnh cười nói
“Cũng được!! Muốn ngồi ở vị trí cũ sao?” Lâm Thiểu Cường hỏi
“Ừ” Thủy Diệc Đồng gật gật đầu
“Mời vào trong” Lâm Thiểu Cường khoát khoát tay, chỉ cho bọn họ phương hướng
Lôi Dĩnh cùng Thủy Diệc Đồng đi theo sau hắn, đến vị trí cũ, ngồi vào một cái ghế bọc
“Lâm thúc, cho bọn tôi một phần lẩu uyên ương, một phần thức ăn, chú
cho bọn tôi nhiều 1 chút, hai người cũng ko ăn hết bao nhiêu” Thủy Diệc
Đồng nói
“Được…….vậy cái vị ngồi đợi trước, một lát nữa tôi cho người đem trà đến đây” Nói xong, hắn liền lui ra, tiện tay đóng cửa lại
Lôi Dĩnh nhìn Lâm Thiểu Cường đi, mới xoay người lại chọc ghẹo Thủy
Diệc Đồng “Đồng, anh xem vừa rồi nữ nhân trong này đều chú ý đến anh a!”
Thủy Diệc Đồng lắc lắc đầu, hắn cũng ko có tâm tư để ý ba cái chuyện này
Lôi Dĩnh che miệng cười cười, mới nói nói “Ánh mắt sững sờ, bọn họ
nhìn anh chăm chăm, cũng may chưa kịp chảy nước miếng” Nói xong, nàng ko chút nào thục nữ nở nụ cười
Thủy Diệc Đồng vẫn im lặng như trước, lúc này người phục vụ mới gõ
cửa, bưng trà đem vào, Lôi Dĩnh liền ngưng cười, kỳ thật chuyện này cũng ko có cái gì buồn cười
Người phục vụ giúp 2 người rót ra 1 tách trà liền rời khỏi cửa
“Lần sau đi ăn lẫu, anh nhớ thay quần áo, anh hiện tại mặc đồ tây đến đây ăn lẫu nhìn rất kì” Lôi Dĩnh mân mê ly trà nói
“Vốn là anh muốn ăn cơm Tây” Thủy Diệc Đồng nói
“Cơm Tây đã ăn nhiều lần rồi, lâu lâu cũng phải thay đổi khẩu vị mới được”Lôi Dĩnh nói
“Dạ, anh nghe lời em” Thủy Diệc Đồng tỏ ra là một người nói gì nghe nấy
“Anh đừng như vậy a, người khác nhìn vào lại tưởng em bắt nạt anh…….” Lôi Dĩnh cười cười, thực chịu ko nổi hắn, nếu là Dương thì “Đúng rồi,
Dương đâu?? Muốn em gọi hắn đến hay ko?” Vừa nhớ tới, Lôi DĨnh đã lên
tiếng hỏi
“Dương đi công tác, tuần sau mới về” Thủy Diệc Đồng trả lời
“A”
“Đúng rồi, Thiên Mạch thứ tư này phải về Pháp” Thủy Diệc Đồng đột nhiên nói sang chuyện khác
“Vậy sao??” Lôi Dĩnh im lặng 1 chút, phải về Pháp rồi sao?Từ sao cái
chiều gặp hắn ngày hôm đó, nàng và hắn cũng chưa gặp mặt lại
Thủy Diệc Đồng cũng ko nói tiếp, vẫn tự tại uống trà, chờ lẫu được mang đến!!!!
Hắn ko trở về nhà
Bữa tối vốn chuẩn bị đã xong, lại vì chờ đợi trở nên nguội lạnh
Vầng trăng tròn tròn soi sáng giắt trên ko trung, sao nho nhỏ lấp
lánh, một trận ngẫu nhiên nhẹ nhàng thổi qua, làm cho đám lá cây xào
xạc, xào xạc
Trong phòng khách yên tĩnh, Lôi Dĩnh ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn
lên cửa lớn, nàng hiểu rõ , nàng nên mang chuyện nàng mang thai nói cho
hắn biết, hắn có quyền được biết, hơn nữa nàng cũng muốn thông qua
chuyện này, làm cho hai người khôi phục lại trạng thái quan hệ giống như trước, chứ ko phải như bây giờ, ko thấy được mặt nhau
Trên tường, đồng hồ đang tích tắc, tích tắc kêu, theo sự chuyển động của kim, thời gian từng phút đi qua
Đêm, càng ngày càng khuya, nhưng chiếc cửa lớn vẫn im lìm ko mở ra
Nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ đúng, nàng cầm lấy
di động gọi đến số của hắn, muốn hỏi hắn khi nào sẽ trở về, nhưng thật
ngoài dự đoán, khi đáp trả nàng lại là một giọng nói mềm mại của phụ nữ
“Xin chào!”
Lôi Dĩnh cầm điện thoại trong tay khẽ run lên, nhưng nàng vẫn cố tình cưỡng chế cho bản thân mình tỉnh táo