
sao?” Cao Tuyết tò mò hỏi, nàng thật sự ko hiểu, tại sao Lôi Dĩnh nói kết hôn liền kết hôn, nàng thật nhìn ko ro, hơn nữa nàng
cũng đã là đồng nghiệp 2 năm của Lôi Dĩnh, nàng cũng biết Lôi Dĩnh là
loại người càng đơn giản càng tốt
Nụ cười trên mặt Lôi Dĩnh có chút cứng lại, nàng ko nói tiếp, nàng có chịu được ko? Đáp án phải chăng đã có sẵn
“Tiểu Tuyết, văn kiện của ngươi ko phải vẫn chưa đánh xong sao?” Tiểu Mễ chú ý đến vẻ mặt ngượng nghịu của Lôi DĨnh, Cao Tuyết này, sao lại
hỏi cái vấn đề này
“Ta…………”
“Nhanh chút, cấp trên ko phải đang chờ sao?” Tiểu Mễ rất nhanh cắt
lời nàng, hướng nàng nhíu mày, đẩy ghế dựa của nàng 1 chút, còn mình
cũng trở lại vị trí làm việc
Cao Tuyết gặp Tiểu Mễ liếc mắt, coi như cũng hiểu mình ko nên hỏi
tiếp, quay đầu nhìn mắt Lôi Dĩnh có chút ngượng ngùng, cũng ko hề nói
thêm gì, vùi đầu làm việc
Lôi Dĩnh cười cười, hai kẻ kia đúng là dở hơi, thở ra 1 hơi, nàng
cũng bắt đầu làm việc, nghỉ một tuần xong, công việc của nàng đã sớm
chồng chất, xem ra hôm nay lại tăng ca, thừa dịp vi tính đang khởi động, Lôi Dĩnh cầm lấy ly nước trên bàn, hướng ra quầy trà mà đi
“A!Tiểu Dĩnh, em đến đi làm” Mới từ thang máy đi ra, Thủy Diệc Đồng
nhìn theo Lôi Dĩnh ra khỏi quầy trà cười nói, 1 tuần ko gặp, có vẻ nàng
gầy đi
“Đồng, ừ!” Lôi Dĩnh hướng hắn tươi cười
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi” Thủy Diệc Đồng cưng chiều nói
“Được” Lôi Dĩnh gật đầu
“Vậy em đi làm đi, giữa trưa anh đến chỗ này tìm em” Thủy Diệc Đồng
vỗ vỗ đầu Lôi Dĩnh, cái thói quen này hắn vẫn ko sửa, chung quy hắn vẫn
thích vỗ vỗ đầu nàng, nếu ko thì vuốt vuốt tóc nàng
“Ừ” Lôi Dĩnh cười xoay ngươi đi, hắn vĩnh viễn vẫn là 1 đại ca ca của nàng, cưng chiều nàng
Cung Thần Hạo vào buổi sáng rất sớm đã tỉnh lại vì bị điện thoại đánh thức, hắn sáng nay vẫn còn một cuộc họp phải mở. Thật lâu nhìn Lôi
Dĩnh, hắn mới đứng dậy, tận lực đem tiếng động giảm xuống mức thấp nhất, sợ đánh thức nàng trong lúc ngủ mơ màng
Sau đó hắn lấy ra một cái va ly nhỏ, thu xếp bỏ vào vali một bộ quần
áo sạch, hôm nay sau khi cuộc họp kết thúc, hắn phải ra nước ngoài 1
chuyến, điện thoại vừa rồi chính là của Phương Tử Kiệt gọi đến, chi
nhánh bên Mỹ đang xuất hiện ít vấn đề
Sau khi ở trước mặt Lôi Dĩnh gửi lại 1 cái hôn, hắn mới dắt theo valy rời phòng ngủ, trước khi ra cửa hắn còn để là một tờ giấy nhỏ trên bàn, nói lại hắn sẽ đi công tác vài ngày, muốn nàng phải biết chăm sóc mình
thật tốt
Reng…………………
Cung Thần Hạo một tay đè nút nói chuyện xuống, hỏi “Chuyện gì?”
“Tổng tài, vé máy bay đã được đặt xong, mười một giờ sáng sẽ bay” Lâm thư ký nói
“Ừ” Cung Thần Hạo đơn giản nói, liền cúp máy
Cuộc họp đã hoàn tất, hắn hiện tại đang xử lý một ít văn kiện trên
bàn, giương mắt nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, nàng hắn là phải rời giường
rồi chứ?? Hắn buông công việc trong tay ra, cầm lấy điện thoại, đè dãy
số quen thuộc xuống, nhưng lại ko có người bắt máy
Nàng sao ko bắt máy?? Hay lại đi làm quên mang di động?
Cung Thần Hạo buông điện thoại, nâng tay dụi dụi mũi,nàng hẳn là có xem tờ giấy hắn để lại đi
Giữa trưa
“Đi thôi! Thủy Diệc Đồng đi tới trước mặt Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh ngồi trước máy tính, ngẩng đầu “Chờ em 1 chút, em đem mấy
thứ này lưu lại” Nói xong , nàng lại cúi đầu đem đống văn kiện xử lý
thật tốt, phân loại lưu trữ. Trong văn phòng mọi người đều đi hết , cũng chỉ còn lại 2 người
“Thuê được một nhân viên có trách nhiệm như vậy, đúng là phúc khí của anh” Thủy Diệc Đồng tựa vào chiếc bàn đối diện Lôi Dĩnh cười nói
“Anh giờ mới biết a!! Có phải muốn lo lắng cho tiền công của em rồi ko?” Lôi Dĩnh đáp lại lời hắn, nhưng ko ngẩng đầu
“Ừ, anh lo lắng, lo lắng…………….”
Loi Dĩnh giương mắt, nhìn bộ dạng hắn suy nghĩ sâu xa một hồi liền
cười nói “Ko cần lo , em là loại nhân viên mẫu mực thế gian hiếm có, anh nên quyết định tăng lương cho em đi!! Quyết định này sẽ ko sai” Nói
xong nàng lại cúi đầu
“Vậy sao??” Thủy Diệc Đồng hỏi
“Đương nhiên a, nói ko chừng ngày nào đó em bị công ty khác đoạt mất, anh đừng khóc nha!!” Lôi Dĩnh thổi phòng nòi
“A……tự tin là tốt, nhưng mà tự tin quá thì rất giả” Thủy Diệc Đồng đi lên phía trước , nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng
Lôi Dĩnh tắt máy vi tính đứng dậy, hướng Thủy Diệc Đồng lè lưỡi , nói “Xí……..anh có cần đả kích em như vậy ko?? một câu, tăng lương cũng ko
được??”
“Ừ……….đó là một vấn đề cần phải suy nghĩ sâu xa” Thủy Diệc Đồng cố ý trêu cợt nàng
“Hừ!! Ko nói thêm nữa, dù sao hôm nay anh phải trả tiền, em chỉ phải
ăn a!!” Lôi Dĩnh chu chu miệng, liếc mắt, cầm lấy túi xách hướng về
thang máy mà đi
“Tức giận?” Thủy Diệc Đồng đuổi theo chân nàng hỏi
Lôi Dĩnh quay đầu nhìn nhìn hắn, nói “Em là người nhỏ nhen hay giận sao?”
“Em lúc tức giận đều nói như vậy” Thủy Diệc Đồng đối với cá tính của nàng đều hiểu rõ như lòng bàn tay
“Em muốn ăn” Bước vào thang máy, Lôi Dĩnh nói
“Đi, em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó” Thủy Diệc Đồng sảng khoái nói
“anh nói nha?” Lôi Dĩnh giương mắt nhìn hắn hỏi
“Ừ, anh nói: Thủy Diệc Đồng sủng nịch nói
“Em muốn ăn lẫu” Lôi Dĩnh lầm bầm
“Giữa trưa ăn