
i Dĩnh bị cặp mắt tinh nhuệ kia nhìn chòng chọc đứng cả người ko tự nhiên, dáng vẻ dịu dàng, săn sóc như trước của hắn ko còn tồn tại nữa
, nàng hiện tại thầm muốn thật nhanh rời khỏi hắn
“Vừa tắm rửa xong, đột nhiên cảm thấy hơi đói, anh tắm 1 chút đi , em đi làm cơm chiều” Nàng cố gắng trưng ra nụ cười tự nhiên nhất,cố làm
cho mình so với trước đây ko có vẻ gì khác nhau
Cung Thần Hạo khuôn mặt vẫn lạnh như trước, đôi mắt gắt gao theo dõi nàng, ko hề có ý tránh ra
“Vậy…….nếu ko có việc gì, em còn phải đi nấu cơm cho anh nha?” Nhìn
hắn ko nói ko rằng, nàng nhỏ giọng hỏi, ko rõ hắn vẫn đứng lỳ ở chỗ này
là rốt cuộc muốn như thế nào?
“Ngẩng đầu”
Nàng trong lòng cả kinh, ngước mắt nhìn lên phía trên, cằm cao thêm mấy độ
“Ngẩng đẩu”
Mặt của nàng được nâng lên 1 chút, hắn miễn cưỡng nâng cằm nàng
“Nhìn anh!” Giọng điệu của hắn ngày càng dữ tợn
“Em vẫn nhìn anh a” Nàng nhỏ giọng nói
Tim hắn nảy lên khi hắn trực tiếp vén tóc nàng
“Anh!”
Nàng nhanh chóng sửa tóc lại, đi sang bên cạnh vài bước, đẩy vài sợi tóc che mặt mình
“Giải thích rõ cho anh” Hắn nắm chặt nắm tay, lửa giận trong ánh mắt như muốn thiêu cháy cả nàng
“Lúc em ra ngoài, ko cẩn thận bị té”
“Ha? Té cũng khiến trên mặt em xuất hiện 2 dấu tay sao?” Hắn lạnh lẽo tươi cười, nụ cười đáng sợ khiến cho người ko rét mà run, “hắn” (Lôi Vệ Cảnh) ko hắn làm chỉ muốn mời nàng về nhà để ăn cơm
“Đúng vậy a, thực khéo, đúng là thực ngoài ý muốn” Nàng cười theo,
nàng đâu biết lúc này so với khóc, nụ cười của nàng càng khó coi hơn
Được ,tốt lắm! Nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc là muốn cùng hắn giả ngu đến cùng phải ko?
“Anh hiện tại sẽ gọi cho Lão Lưu, hi vọng câu trả lời của hắn và em
hoàn toàn giống nhau, nếu ko anh cam đoan ngay cả một đồng lương tháng
này hắn cũng ko được lĩnh” Hắn âm độc nói, ko hề muốn để yên cho nàng.
Ngụ ý của hắn lúc này là muốn chơi trò “giận cá chém thớt”
“Ko được” Lôi DĨnh rất nhanh giật lấy di động từ tay hắn
“Đưa đây”
“Bỏ qua chuyện của Lưu thúc đi”
“Đưa .Đây”
Nàng lắc đầu, tay dấu sau lưng, nắm di động càng chắc. Tuy rằng biết
Cung Thần Hạo ko phải là người ko biết phân biệt thị phi, nhưng hiện tại rất khỏ bảo đảm hắn sẽ ko lấy Lưu thúc ra làm bia đỡ đạn
“Ko cho, anh hứa ko tìm Lưu thúc gây rắc rối, em sẽ trả lại cho anh” Lôi Dĩnh gắt gao cầm lấy di động, sợ bị hắn đoạt trở về
“Được, anh hứa với em, nhưng mà em phải đem mọi việc nói rõ ràng,
bằng ko………………..” Cung Thần Hạo cũng ko nói câu kế tiếp, bỡi vì hắn biết
nàng sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói kia
Lôi Dĩnh biết, nếu ko nói rõ ràng, hắn nhất định sẽ ko bỏ qua, nhưng
ngẫm lại biểu hiện của hắn như vậy, có phải hay ko đã để ý nàng? Nếu ko
thì sao lại tức giận như vậy? Nghĩ thế, tâm Lôi Dĩnh lại sáng rực lên
“Cô lỗ” một tiếng vang lên nhắc nhở Lôi DĨnh,nàng hiện tại đang rất
đói bụng, buổi sáng sau khi tiếp điện thoại xong, hoàn toàn từ đầu đến
cuối vẫn chưa ăn được bao nhiêu, giữa trưa thì ko còn phải nói, hiện tại đã hơn 6 giờ rồi, có thể thấy, cả một ngày cũng chưa có hột cơm nào vào bụng , nàng đói đến mức nào
“Em hiện tại đã đói bụng, có thể để em ăn xong rồi nói chuyện được ko?” Lôi Dĩnh giương mắt, tội nghiệp nói
Cung Thần Hạo mau chóng gật đầu, xem chừng bộ dạng này của nàng,
khẳng định buổi trưa cũng chưa ăn cơm, sao nàng ko chịu chăm sóc mình
tốt chứ?
Lôi Dĩnh nhìn thấy hắn gật đầu, ngay lập tức xoay người rời đi, nàng
đơn giản làm 2 món ăn, 1 món canh, lấy 2 chén cơm đặt trên bàn, vừa
định gọi hắn, hắn đã nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng ngủ đi ra, có vẻ như đã ko còn lạnh lùng như lúc trước
“Ăn cơm đi! bởi vì đói bụng, cho nên em chỉ đơn giản làm 2 món đồ ăn” Lôi DĨnh hướng hắn tươi cười, mà tóc của nàng lúc này cũng đã được cột
lên
Hai gò má sưng tấy đột ngột ấn sau vào mi mắt Cung Thần Hạo, khuôn mặt của hắn ko hẹn lại trở nên lạnh lùng
Lôi DĨnh ko nhận thấy biến hóa của hắn, vẫn tiếp tục ăn, cho đến vài
phút sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn “Anh sao lại ko ăn? Ko đói bụng
sao?” Hắn sao lại ko động đũa, hơn nữa sắc mặt của hắn so với lúc trước
còn muốn âm trầm hơn
Cung Thần Hạo khuôn mặt lạnh lẽo, cũng bắt đầu ăn cơm
Nữa giờ sau, khi gió đem bắt đầu thiu thiu thổi, cùng với chút ánh
sáng le lói còn lại của mặt trời, Cung Thần Hạo cầm khối băng trên tay,
nhẹ nhàng xoa nó lên mặt nàng, sợ nàng bị đau
Cảm giác lạnh lẽo làm giảm đi sự nóng cháy trên khuôn mặt, Lôi DĨnh
nhìn hắn cẩn thận săn sóc, một dòng nước ấm chợt chảy qua đáy lòng nàng
Cung Thần Hạo buông khối đá xuống, cầm trên tay thuốc mỡ, nhẹ nhàng
mà vuốt lên mặt nàng, sự đau lòng trong đáy mắt hiện lên thật rõ, bôi
thuốc xong, hắn giương mắt nhìn nàng hỏi “Còn bị thương ở đâu ko?”
Lôi Dĩnh đem tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay trắng như bông tuyết cùng 1 vệt sưng đỏ ửng tím, nếu hiện tại ko cho hắn biết thì một hồi đi ngủ cũng bị hắn phát hiện
Cung Thần Hạo cau chặt 2 hàng lông mày, nhìn chằm chằm cánh tay nàng, chết tiệt, nàng khi về nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Hắn đau lòng ko thua gì nỗi đau thân thể bị thương của nàng, cầm lấy thuốc mỡ, mỗi lần