
i
giường trống không, cùng một cái chăn bừa bộn
“Buồi sáng tôi đến đây giúp thiếu phu
nhân múc nước rửa mặt, nhưng vừa đi vào phòng bệnh lại không thấy thiếu
phu nhân, chỉ còn một cái giường bệnh lạnh như băng, dường như cô ấy đã
rời giường từ lâu, cho nên tôi đã đi tìm, nhưng mà tìm cả bệnh viện cũng không thấy bóng dáng của thiếu phu nhân , tôi liền trở về phòng bệnh,
nhưng mà thiếu phu nhân vẫn chưa trở về” Y tá tường thuật lại với hai
người họ, vẻ mặt cơ hồ như sắp khó , nếu như người biến mất, nàng phải
chịu trách nhiệm rất lớn , nếu là như thế này thì sau nàng làm sao có
thể tiếp tục công việc
Cung Thần Hạo hơi nhíu mày, ném phần ăn sáng mua giùm Lôi Dĩnh, hắn xoay người chạy ra ngoài
“Đừng sợ, chúng ta chia nhau tìm, bệnh
viện lớn thế này, không thể nào ko thấy người” Tiêu Ngự Phi vỗ vai trấn
an y tá ” Cô chờ ở đây, không chừng tiểu Dĩnh một lát nữa sẽ trở lại,
đến lúc đó cô gọi cho chúng tôi biết”
Y tá mắt ngấn lệ gật đầu một cái, nhìn bóng lưng hắn chạy đi
Cung Thần Hạo cơ hồ không bỏ qua bất kì góc, xó nào của bệnh viện, nhưng mà hắn vẫn không tìm được bóng hình
quen thuộc, nàng đã chấp nhận mình, không thể nào lại bỏ trốn nữa, huống chi tiểu Huyên Huyên vẫn còn ở nhà, nàng không thể nào bỏ tiểu Huyên
Huyên lại, nhưng vì lẽ gì, hắn vẫn ko tìm được nàng, chẳng lẽ nàng bị
bắt cóc?
Nghĩ đến đây, Cung Thần Hạo căng thẳng
trong lòng, không, không thể nào, Âu Mị Nhi hiện tại còn ở trong tù, hơn nữa Lôi Tiệp Nhi cũng đã hối lỗi, hắn không tin người trong nhà có thể
làm ra cái chuyện này
Đột ngột trong vươn hoa bên kia , bóng
người quen thuộc xuất hiện trong mắt, Cung Thần Hạo không chút suy nghĩ
chạy lên phía trước ôm lấy nàng “Dĩnh nhi, lần sau không được dọa anh
như vậy, ko tìm được em, em có biết anh lo lắm không?” Trong giọng nói
hắn tràn đầy khủng hoảng
Cô gái bị hắn ôm sững sốt cả người, giây tiếp theo đã bắt đầu giãy dụa “A……… đồ dê xồm……… mau buông tôi ra………..”
Nghe được tiếng thét của cô gái, cái
giọng nói này ko phải của nàng, nghĩ đến đây, hắn mới giật mình nhận ra
mình ôm lầm người, nhanh chóng buông tay, vội vàng nói “Xin lỗi, tôi
nhận lầm người”
Cô gái kia thấy hắn buống tay, cũng
không nghe hắn nói , xoay người giơ tay hạ xuống một cái tát lên mặt
hắn, sau đó hung dữ nói “Xem anh đẹp trai như vậy, thì ra là đầu óc có
vấn đề! Thối sắc lang, đậu hủ của chị đây cũng dám ăn” Nói xong liền tức giận trừng mắt hắn một cái, nhanh chóng bỏ đi
Cung Thần Hạo không để ý đến vết tay
năm ngón trên mặt, đôi mắt nhìn quanh, mong mỏi có thể thấy nàng xuất
hiện trong tầm mắt mình, nhưng hắn đã thất vọng, trong vườn hoa ko có
hình ảnh của nàng, chỉ có mấy bệnh nhân dậy sớm tản bộ
Mới vừa đến trước phòng bệnh, hắn đã thấy Tiêu Ngự Phi đâm đầu đi tới, thở hổn hển nói “Có tìm được không?”
Cung Thần Hạo lắc đầu một cái “Ko có, ta tìm cả bệnh viện cũng ko tìm được người”
“Chúng ta vào trong xem xét lại một chút, cứ loạn tìm như thế này thì không phải là cách” Tiêu Ngự Phi kéo hắn vào phòng bệnh
Trong phòng bệnh chỉ có y tá, nhìn vào
phía sau bọn họ , nàng hi vọng có thể thấy thiếu phu nhân, nhưng phía
sau họ ko có bất kì kẻ nào
“Ko tìm được sao?” Y tá cúi đầu nhỏ giọng hỏi
“Ko có, tối ngày hôm qua tiểu Dĩnh có hành động gì bất thường ko?” Tiêu Ngự Phi ngồi trên ghế salon hỏi
Y tá nhớ lại tối hôm qua, lắc đầu nói “Tối qua, thiếu phu nhân vẫn bình thường như mọi ngày , uống thuốc xong là đi ngủ”
“Vậy sao sáng sớm này đã không thấy mặt cô ấy?” Cung Thần Hạo âm trầm hỏi
Y tá lo lắng, đầu cúi thấp hơn “Thật
xin lỗi, tôi ko biết thiếu phu nhân sáng nay tại sao lại tự nhiên biến
mất, là tại tôi ko chăm sóc thiếu phu nhân tốt, thật xin lỗi”
“Hạo, chuyện này ko thể trách cô ấy,
hiện tại quan trọng nhất là tìm tiểu Dĩnh” Tiêu Ngự Phi vỗ nhẹ vai Cung
Thần hạo, trải qua chuyện bắt cóc lần trước, Hạo đã biết quan tâm cho
người khác rất nhiều, điều này cũng chứng tỏ mức độ quan trọng của Lôi
Dĩnh đối với hắn
“Ngươi nói xem cô ấy có thể đi đâu? Cơ
thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cô ấy ko thể nào tự mình xuất viện
được” Cung Thần Hạo có chút phiền não nắm tóc, nàng ko thể nào bỏ đi mà
ko nói tiếng nào
Tiêu Ngự Phi biết rõ hắn lo lắng chuyện gì, trong đầu đột ngột lóe sáng, đúng rồi, hắn thể nào lại quên chuyện
này “Ngươi có xem qua phòng bệnh của Minh Thiên Mạch chưa?”
Cung Thần Hạo nhanh chóng rời khỏi
phòng bệnh, mà Tiêu Ngự Phi theo sát phía sau hắn, nhìn Hạo hấp tấp như
vậy, hắn cũng biết Hạo chưa xem qua phòng bệnh của Thiên Mạch
Khi đẩy cửa phòng 602 ra, bên trong,
hai y tá đang sửa lại dra giường, hai cô gái nhìn han nam nhân xông vào, cũng ngây ngẩn cả người, thật đẹp trai nha………………
“Bệnh nhân ở đây đâu?” Cung Thần Hạo hỏi ko để ý đến hoa si trong mắt các nàng
Hai cô y tá có chút quẩn bách nuốt nuốt nước miếng, y ta đứng gần Cung Thần Hạo cà lăm nói “Tối ngày………… ngày
hôm qua……… anh ta đã làm thủ tục xuất viện”
“Đáng chết” Mắng một tiếng, xoay người định đi ra ngoài, lại vừa vặn đụng phải Tiêu Ngự Phi đứng trước của
“Thế nào? Ko ở đây sao?” Tiêu